TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 102

hơn Vêrơska và sẽ không bao giờ gặp nữa... Ôi, sự già nua chó má! Sự già
nua vào tuổi ba mươi!”

Vêrơska đi đằng trước anh mỗi lúc một nhanh hơn, cô không nhìn lại, đầu
cúi xuống. Anh có cảm tưởng rằng vì đau khổ mà người cô gầy đi, vai cô so
lại...

“Thử hình dung xem cái gì đang diễn ra trong lòng cô? - anh nhìn vào sau
lưng cô gái và nghĩ. - Chắc là cô ấy vừa đau khổ, vừa xấu hổ đến mức
tưởng muốn chết! Trời ơi, có biết bao nhiêu sự sống, chất thơ, bao nhiêu ý
nghĩ ở đây, đến đá cũng phải xúc động, thế mà mình... mình thật ngu xuẩn
và kỳ cục!”

Đến bên cổng, Vêrơska thoáng nhìn lại anh rất nhanh, khom mình xuống,
phủ khăn kín đầu, rồi đi nhanh vào giữa hàng cây.

Ôgơnép đứng lại một mình. Quay trở về phía rừng, anh đi chậm rãi, chốc
chốc lại dừng chân và ngoái đầu nhìn cổng trại với cái vẻ toát ra từ toàn
thân như là anh không tin mình nữa. Anh đưa mắt tìm trên đường đi những
dấu chân của Vêrơska và không tin được rằng, cô gái mà anh đã có cảm
tình nhường ấy vừa tỏ tình với anh và anh đã “từ chối” cô ấy một cách vụng
về, lỗ mãng! Lần đầu tiên trong đời, anh nghiệm thấy rõ qua trường hợp của
chính mình rằng con người ta phụ thuộc ít ỏi thế nào vào thiện chí của
mình, rằng một người đứng đắn và chân thành, ngược với ý muốn của
mình, đã gây cho người thân thiết của mình những nỗi đau khổ tàn nhẫn và
không đáng có ra sao.

Lương tâm anh cắn rứt, và khi Vêrơska đi khuất hẳn, anh bắt đầu cảm thấy
anh đã mất đi một cái gì rất quý, rất gần gũi, một cái gì anh không thể tìm
lại được nữa. Anh cảm thấy rằng cùng với Vêrơska, một phần tuổi trẻ của
anh đã trôi đi, rằng những phút mà anh vừa sống một cách hoài phí như vậy
đã không bao giờ lặp lại nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.