TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 109

- Mình biết không, Masa, tôi cũng muốn đi chơi nước ngoài một chuyến, -
ông nói.

Và ông bắt đầu nghĩ thật là thú vị nếu có thể đi ra nước ngoài vào cuối mùa
thu này, chẳng hạn đi về miền Nam nước Pháp, đi Ý... hay đi Ấn Độ!

- Tôi thế nào cũng phải đi ra nước ngoài, - bà vợ nói. - Nào, mình nhìn tiếp
số vé xem sao!

- Khoan đã! Chờ một chút đã nào...

Ông đi lại trong phòng và tiếp tục nghĩ ngợi. Một ý nghĩ chợt đến trong đầu
ông: nếu quả thật vợ ông cũng đi ra nước ngoài thì sao? Đi du lịch như thế
chỉ thú vị khi nào đi một mình hoặc hơn nữa là đi với đám phụ nữ nhẹ dạ vô
tư chỉ biết có phút giây hiện tại, chứ không phải là với loại người đàn bà
suốt dọc đường chỉ nghĩ và nói đến chuyện con cái, thở dài thườn thượt,
luôn sợ hãi và tính toán chi ly từng kôpếch. Ivan Đơmitơríts hình dung ra
vợ mình trong toa tàu với đủ thứ bọc, bị, túi xách; bà ta buồn rầu nghĩ ngợi
điều gì và than vãn rằng bà bị đau đầu trong chuyến đi và tiêu tốn quá nhiều
tiền, mỗi khi tàu dừng lại ga là lại chạy đi lấy nước uống, mua bánh mì, kẹp
xúc xích... Bà ta không thể ăn bữa trưa cho đàng hoàng được vì như vậy thì
tốn tiền quá...

“Thế nào bà ta cũng lại tính cho mình từng kôpếch cho coi, - ông nhìn vợ
và nghĩ. - Vé là của bà ấy, đâu phải của mình! Nhưng mà bà ta đi ra nước
ngoài làm gì? Sang đấy thì bà ta còn nhìn thấy gì? Chắc lại ngồi lỳ trong
buồng khách sạn và chẳng chịu thả mình đi đâu cả... Mình biết thế nào mà!”

Và lần đầu tiên trong đời ông để ý thấy rằng vợ ông đã già đi nhiều, trông
thô ra, người thì đầy mùi bếp núc, trong khi ông thì còn trẻ, tươi khỏe, giá
có lấy vợ nữa cũng còn được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.