TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 110

“Tất nhiên tất cả chuyện đó là lặt vặt và ngu xuẩn, - ông nghĩ, - nhưng... sao
bà ta lại muốn đi ra nước ngoài kia chứ? Ở bên ấy thì bà ta có thể hiểu được
những gì? Thế mà lại đi đấy... Thử hình dung xem... Thực ra thì đối với bà

ấy Napôlơ hay Klin

[19]

cũng đều là một thôi.

Đi thế chỉ làm phiền cho mình. Mình sẽ bị mất tự do và bị phụ thuộc vào bà
ta. Mình biết tỏng là bây giờ mà bà ta lĩnh được tiền thì lại vội cất ngay vào
tủ khóa sáu, bảy lần như mấy mụ đàn bà vẫn thường làm... Bà ta sẽ giấu
không cho mình biết... sẽ ban phát cho họ hàng bên ấy, còn đối với mình thì
sẽ tính từng kôpếch cho xem”.

Ivan Đơmitơríts nhớ đến họ hàng của mình. Tất cả những thứ anh em, chị
em, cô dì, chú bác ấy, sau khi biết nhà ông trúng số thế nào cũng mò đến,
xin xỏ, nhăn nhở cười giả dối, uốn éo. Thật là bọn người vô sỉ ti tiện đáng
khinh! Nếu cho họ tiền thì họ sẽ lại xin thêm nữa cho mà coi; nếu từ chối
không cho thì họ sẽ rỉa rói, đặt điều nói xấu, cầu cho nhà ông gặp đủ chuyện
không may.

Ivan Đơmitơríts nhớ lại những người ruột thịt ấy, những người trước đây
ông nhìn bằng con mắt lãnh đạm thì nay trở nên thật khó chịu đáng ghét.

“Thật là bọn người tởm lợm!” - Ông nghĩ bụng thế.

Và cả bộ mặt của vợ ông nữa cũng thành đáng ghét, khó chịu. Lòng ông sôi
lên một nỗi căm tức bà ta, một ý nghĩ độc ác đầy khoái trá đến với ông:

“Bà ta có biết giá trị của đồng tiền là thế nào đâu vì lúc nào cũng keo kiệt.
Nếu mà bà ta trúng số thì chắc là chi cho mình một trăm rúp, còn lại bao
nhiêu nhét vào tủ khóa lại hết”.

Ông không còn cười cười mà nhìn vợ như lúc nãy nữa, nhìn bà ta bây giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.