TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 117

mai ngài cho người đến nhà thờ trước buổi lễ tối. Tôi sẽ chờ ở đấy. Ngài cứ
cho hỏi Phêđiukốp, lúc nào tôi cũng ở đấy...

- Hỏi ai?! - vị tướng quát lên, mặt tái đi.

- Dạ, Phêđiukốp ạ.

- Ông... ông là Phêđiukốp à? - Navaghin hỏi, mắt trợn tròn nhìn người từ.

- Đúng thế ạ, đúng là Phêđiukốp ạ.

- Ông... ông vẫn ký trên tờ giấy ngoài hành lang nhà tôi phải không?

- Vâng, đúng thế ạ, - người từ thú nhận ra vẻ ngượng nghịu. - Thưa ngài,
khi bọn giáo sĩ chúng tôi cầm thánh giá đi các nhà thì bao giờ tôi cũng ký
tên mình ở nhà các ngài quan chức trọng quyền cao... Tôi thích làm thế...
Xin lỗi ngài, quả thực cứ nhìn thấy tờ giấy treo ngoài hành lang là tôi lại cứ
muốn được ký tên mình vào đấy...

Navaghin choáng váng, đi đi lại lại trong phòng, không còn nghe thấy gì,
hiểu gì nữa. Ông sờ vào tấm rèm treo ở cửa ra vào, tay phải vung lên mấy

lần liền, giống như vai jeune premier

[28]

trong vũ kịch khi vừa nhìn thấy

nàng, ông huýt huýt sáo, miệng mỉm cười vô nghĩa, giơ ngón tay chỉ vào
khoảng không.

- Tôi đem bài báo gửi đi bây giờ chứ ạ, dạ thưa ngài, - viên thư ký nói.

Lời nói đó đã làm Navaghin sực tỉnh lại. Ông lơ đễnh nhìn viên thư ký và
người từ, bỗng nhớ lại tất cả rồi nổi cáu, giậm chân thình thịch, the thé ré
lên:

- Các ông để cho tôi yên! Để cho tôi yên, tôi nói với các ông rồi đấy! Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.