TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 120

Alếchxây Xtêpanứts của chúng ta có về đây không, - bà già nói. - Đã năm
ngày rồi anh ấy không về... Trời phạt chúng ta cứ mưa mãi thôi...

Nađegiơđa Philíppốpna nhìn mẹ một cách thờ ơ, cô ngồi dậy và đi từ góc
nhà này sang góc kia.

- Hôm qua áp lực tăng lên, - cô nói ra chiều nghĩ ngợi, - nhưng hôm nay
nghe nói là hạ xuống.

Bà già bày bài ra thành ba hàng dài và lắc lắc đầu.

- Con buồn lắm phải không? - bà già đưa mắt nhìn con gái và hỏi.

- Đúng thế đấy mẹ ạ!

- Mẹ cũng thấy vậy. Mà không buồn sao được? Đã năm ngày rồi anh không
về. Dạo tháng Năm, lâu nhất là hai hay cùng lắm là ba ngày không về, còn
bây giờ có điều để lo lắng - đã ngày thứ năm rồi! Mẹ chẳng phải là vợ anh
mà cũng còn buồn nhớ nữa là. Ngày hôm qua, khi người ta mới nói là áp
lực tăng lên, mẹ đã cho cắt tiết mấy con gà giò, làm ít cá diếc chờ Alếchxây
Xtêpanứts về. Anh thích món ấy mà. Cha con đã quá cố, không chịu nổi cá,
thế mà anh ấy thì lại thích. Lần nào nó cũng ăn trông ngon lành lắm.

- Con lo cho anh ấy quá mẹ ạ, - người con gái nói. - Hai mẹ con ở đây mà
buồn thì anh ấy còn buồn hơn đấy mẹ ạ.

- Chứ gì nữa! Suốt ngày thì đi dự các phiên tòa, đến tối thì như con cú mèo
ấy, ở một mình trong cả mấy buồng vắng ngắt.

- Mà lại còn sợ thế này nữa mẹ ạ, anh ấy ở đây một mình, không có ai hầu
hạ, chẳng có ai bưng nước đặt ấm xamôva cả. Sao lại không thuê người hầu
vào mấy tháng hè hả mẹ? Ừ, mà cả cái nhà nghỉ này nữa để làm gì nếu anh
ấy không thích? Con đã nói với anh ấy - không cần thì thôi. Anh ấy nói: “Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.