TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 122

như thế. Những hàng cây ủ rũ đứng yên và mỗi làn gió thổi đến lại rơi
xuống những hạt nước đọng trên lá. Những vết chân người in trên con
đường nhỏ bẩn thỉu, những cái rãnh và vệt bánh xe đều lõng bõng nước.
Nađegiơđa Philíppốpna quyết định lên đường.

- Con bảo với anh ấy mẹ gửi lời chào, - bà già vừa mặc áo ấm cho con gái
vừa nới. - Con nói anh đừng ham việc ở các tòa án quá... Cần phải nghỉ
ngơi một chút. Khi ra phố nhớ dặn anh quàng khăn cổ: tiết trời thế phải coi
chừng. Ừ mà con mang cho anh ấy món thịt gà hôm qua; thịt ở nhà làm dù
để cách hôm rồi cũng còn ngon hơn ngoài quán ăn.

Người con gái đi ra ga và nói rằng sẽ trở về nhà nghỉ vào chuyến tàu tối
hoặc là sáng mai.

Nhưng cô đã trở về sớm hơn dự định rất nhiều, trước bữa ăn trưa, khi bà già
ngồi trong buồng ngủ của mình, trên chiếc rương, lim dim mắt thiu thiu,
vừa nghĩ xem đến bữa chiều kiếm thức gì để rán cho người con rể ăn.

Người con gái bước vào phòng vẻ mặt nhợt nhạt, buồn rười rượi; cô không
nói một lời nào, không bỏ mũ ra, ngồi xuống giường và gục đầu xuống gối.

- Con làm sao thế? - bà già sửng sốt hỏi. - Sao về nhanh thế? Alếchxây
Xtêpanứts đâu?

Nađegiơđa Philíppốpna ngẩng đầu lên, đưa cặp mắt ráo hoảnh, đầy vẻ khẩn
cầu nhìn mẹ.

- Anh ấy lừa chúng ta rồi mẹ ạ! - cô gái thốt lên.

- Con nói gì lạ vậy, sao lại thế được? - bà già sợ hãi nói, chiếc mũ chụp trên
đầu rơi xuống. - Ai lại đi lừa mẹ con ta? Không thể thế được!

- Anh ấy lừa chúng ta rồi, mẹ ạ! - người con gái nhắc lại, chiếc cằm run run.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.