TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 123

- Nhưng mà sao con lại nói thế? - bà già kêu lên, mặt tái nhợt.

- Nhà ở của mình cửa đóng then cài. Người quét sân nói rằng, năm ngày
qua anh ấy không về nhà lần nào cả. Anh ấy không ở nhà! Không ở nhà!
Không ở nhà!

Người con gái khoát khoát tay rồi òa lên khóc, chỉ còn nói được mỗi câu:

- Không ở nhà! Không ở nhà!

Cơn thần kinh bắt đầu hành hạ cô.

- Thế này là thế nào? - bà già kinh hãi làu bàu nói. - Ngày thứ ba vừa rồi nó
viết thư bảo rằng không đi đâu ra khỏi nhà cơ mà! Nó ngủ ở đâu mới được
chứ? Lại có chuyện lạ lùng thế nữa!

Nađegiơđa Philíppốpna rã rời chân tay đến nỗi không thể bỏ cái mũ trên
đầu xuống. Hệt như là người ta đã cho cô ăn một ít thuốc mê, đôi mắt ngây
dại của cô đưa qua đưa lại, cô run rẩy níu lấy tay mẹ.

- Con cũng khéo tìm được người mà tin, tin một đứa quét sân! - bà già nói,
lấn bấn bên con gái và khóc. - Con thật là hay ghen quá. Anh ấy không lừa
đâu... Mà làm sao anh ấy dám lừa cơ chứ? Mẹ con ta nào phải là người tồi
tàn? Chúng mình tuy tiếng là dân buôn bán, nhưng mà anh ấy không có
quyền làm thế, vì rằng con là vợ hợp pháp của anh ấy! Chúng mình có thể
kêu lên trên. Mẹ đã cho con hai chục nghìn. Con có phải là đứa không của
hồi môn đâu!

Và đến lượt bà già cũng òa lên nức nở, tay khoa khoa lên, toàn thân rã rời,
rồi nằm xuống chiếc rương của mình. Cả hai đều không thấy rằng trên trời
đã bắt đầu lộ ra những khoảng trời xanh, mây tan dần, vệt nắng đầu tiên yếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.