TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 125

- Tất nhiên là anh ấy muốn! - người vợ vừa cởi chiếc khăn trùm đầu bị dây
giấm vào để khỏi đau đầu. - Mẹ ơi, mẹ lấy rượu mùi và thức nhắm ra nhanh
đi! Natalia, dọn ra bàn đi! Ôi, lạy Chúa, chẳng kịp chuẩn bị tý gì cả!

Và cả hai người vừa sợ, vừa mừng, tất tả chạy ngược, chạy xuôi trong mấy
căn phòng. Bà già không thế giấu được nụ cười mà nhìn con gái, vừa mới
lúc nãy kia thôi còn nói xấu cho một người hoàn toàn vô tội, cô gái thì cảm
thấy lương tâm cắn rứt...

Một lát sau bàn ăn đã dọn. Kơvasin ngồi vào bàn, thở khó nhọc vì bụng quá
no, từ người anh ta còn tỏa ra mùi rượu nho và rượu ngọt; luôn miệng phàn
nàn rằng mình đói bụng, anh ta vừa miễn cưỡng ăn vừa huyên thuyên nói về
chuyện kiện cáo nợ nần của Sưpunốp và Ivantsikốp, còn người vợ với bà
nhạc thì không rời mắt khỏi khuôn mặt anh ta và thầm nghĩ:

“Anh ấy thật thông minh, đáng yêu làm sao! Trông mới đẹp làm sao!”

Ăn bữa tối xong, Kơvasin nằm trên chiếc giường trải đệm lông chim dày và
nghĩ:

“Được đấy! Tuy họ là dân buôn bán thôi, chẳng có học thức gì, nhưng dầu
sao họ vẫn có nét dễ yêu riêng đấy chứ, kể một tuần xuống đây ở một hai
ngày cũng thú...”

Anh ta kéo chăn đắp cho ấm rồi vừa thiêm thiếp ngủ vừa nói:

- Được đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.