TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 127

- Ông thấy không, tôi... tôi... - bà ta vừa ngồi xuống vừa nói tiếp, và càng tỏ
ra xúc động hơn. - Ông không còn nhớ tôi... Tôi là Muraskina... Ông biết
không, tôi là một người hết sức hâm mộ tài năng của ông và bao giờ cũng
cảm thấy vô cùng hứng thú được đọc những bài báo của ông... Ông đừng
nghĩ rằng tôi phỉnh nịnh ông, xin ông hiểu cho, tôi chỉ bày tỏ tấm lòng
thành của tôi thôi... Lúc nào, lúc nào tôi cũng đọc ông! Ở một chừng mực
nào đấy, tôi cũng không xa lạ với cái gọi là bản quyền tác giả, có nghĩa là,
tất nhiên... tôi không dám tự nhận mình là nhà văn, nhưng dù sao... thì trong
chõ mật văn chương chúng tôi cũng có vài giọt đóng góp... Ở những thời
gian khác nhau tôi đã được in ba truyện thiếu nhi, tất nhiên là ông chưa
đọc... tôi đã dịch nhiều và... và người em quá cố của tôi đã từng làm việc ở

tòa báo “Sự nghiệp”

[29]

.

- Thế thế... è è è... Tôi có thể giúp ích gì cho chị được?

- Ông biết không... (Bà ta đưa mắt nhìn xuống, mặt ửng đỏ) Tôi được biết
đến tài năng của ông... biết những quan điểm của ông, ông Paven Vaxilíts ạ,
và tôi muốn được biết ý kiến của ông, hay đúng hơn là... muốn được nghe

những lời khuyên bảo. Cần phải nói với ông, pardon pour l’expression

[30]

,

tôi vừa cất được một gánh nặng là viết xong một vở kịch, và trước khi gửi
nó đi sở kiểm duyệt, tôi muốn được biết ý kiến của ông.

Như một con chim vừa bị bắt, Muraskina run run tìm trong váy áo của mình
một lát rồi rút ra một cuốn vở dày cộp.

Paven Vaxilíts chỉ yêu thích những tác phẩm của mình, còn những cái của
người khác mà người ta nhờ ông đọc hộ hay nghe hộ thì bao giờ cũng cho
ông ấn tượng của một nòng súng đại bác đen ngòm chĩa thẳng vào mặt.
Trông thấy cuốn vở dày cộp, ông phát hoảng và vội vàng nói:

- Được rồi, chị cứ để lại đây... tôi sẽ đọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.