TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 126

Một tấn kịch

- THƯA ÔNG PAVEN VAXILÍTS, ở nhà ngoài có một bà nào ấy đến muốn
hỏi ông, - Luka bẩm tâu. - Có dễ bà ấy chờ một tiếng đồng hồ rồi...

Paven Vaxilíts vừa dùng bữa sáng xong. Nghe nói đến một bà, ông cau mày
bảo:

- Thây kệ bà ta! Nói với bà ta rằng, tôi đang bận.

- Thưa ông Paven Vaxilíts, bà ấy đã năm lần đến đây rồi ạ. Bà ấy nói rất cần
gặp mặt ông... Chỉ thiếu chút nữa là khóc òa.

- Hừm... Thôi được rồi, cho gọi bà ta vào phòng làm việc.

Paven Vaxilíts thong thả mặc chiếc áo veston vào, một tay cầm bút, tay kia
cầm một cuốn sách, làm ra vẻ một người đang rất bận, ông bước vào phòng
làm việc. Bà khách đã chờ sẵn ở đây - một bà béo ục ịch, mặt phì nộn đỏ
bừng, mắt đeo kính, trông bề ngoài cũng ra dáng đáng kính lắm, bà ta ăn
vận quá ư lịch sự (bà mặc một chiếc váy xòe bốn lớp có giá độn bên trong
và một chiếc mũ cao có gắn một con chim khô màu hung). Thấy chủ nhân,
bà ta ngước mắt nhìn lên, hai cánh tay đặt chéo trên ngực như người cầu
nguyện.

- Chắc chắn là ông không còn nhớ tôi, - bà ta mào đầu bằng một giọng nam
cao, trông rõ ra người đang xúc động. - Tôi... tôi đã từng có vinh hạnh được
làm quen với ông ở nhà Khơrútxki. Tôi là Muraskina...

- À-à-à... Mời chị ngồi xuống! Tôi có thể giúp ích gì cho chị được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.