TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 129

ngủ và nghĩ tới anh Valentin con trai một thầy giáo nghèo, phải luôn luôn
giúp đỡ người cha của mình. Valentin đã học qua mọi ngành khoa học,
nhưng anh không tin chút nào vào tình bạn, tình yêu, không biết đến mục
đích của cuộc sống, anh thèm được chết và bởi vậy nàng phải cứu lấy anh.

Paven Vaxilíts ngồi nghe và buồn rầu nghĩ tới chiếc đivăng của mình. Ông
bực tức ghé nhìn sang Muraskina và cảm thấy rõ cái giọng nam cao của bà
ta đang xói vào màng nhĩ tai ông như thế nào, chẳng còn hiểu là bà ta đang
nói những gì nữa, ông nghĩ:

“Thật là ma quỷ đưa lại... Tôi cần phải nghe cái trò ngu độn này của bà ta
lắm à!... Thì tôi mắc tội tình gì nếu bà ta đã viết ra một vở kịch? Trời ơi, mà
cuốn vở bà ta cầm sao nó dày thế kia kìa! Thật là một sự trừng phạt!”

Paven Vaxilíts nhìn lên khoảng tường nơi treo ảnh vợ và ông sực nhớ ra
rằng, vợ ông đã sai ông đi mua và đem đến nhà nghỉ ngoại ô cho bà năm

arsin

[31]

vải khổ hẹp, một phun-tơ

[32]

phó mát và thuốc đánh răng.

“Cầu trời cho tôi đừng đánh mất mẩu vải mẫu, - ông nghĩ. - Không biết tôi
nhét nó vào đâu rồi? Hình như ở trong túi áo veston màu xanh thì phải...
Còn cái lũ ruồi đê tiện kia cuối cùng cũng đã kịp làm bẩn cả tấm ảnh của
vợ... Phải sai cô Onga lau rửa kính thôi... Bà ta đang đọc cảnh thứ XII nghĩa
là sắp hết màn một rồi. Lẽ nào vào lúc trời oi bức như thế này, hơn nữa ở
một khối thịt phì nộn như mụ kia lại có thể có sự hưng phấn sáng tạo? Viết
kịch làm gì, chén một đĩa súp lạnh rồi chui vào hầm mát mà ngủ có tốt hơn
không...”

- Ông có cho là đoạn độc thoại này hơi dài không? - bất thình lình
Muraskina ngước mắt lên hỏi.

Paven Vaxilíts không nghe thấy đoạn độc thoại. Ông cảm thấy ngượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.