TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 131

bên trái là nhà thương. Những người nông dân vừa nam vừa nữ ngồi trên
bậc thềm nhà thương.

- Xin lỗi... - Paven Vaxilíts ngắt lời. - Có bao nhiêu màn tất cả?

- Năm màn, - Muraskina trả lời và ngay sau đó, như sợ người nghe kịp bỏ
ra, liền đọc tiếp rất nhanh - Valentin đứng bên cửa sổ trường học nhìn ra.
Trông rõ phía sân trên sân khấu, nông dân đang mang những đồ đạc lỉnh
kỉnh của mình vào quán rượu.

Như một tên tù bị khép vào tội tử hình và tin chắc rằng không thể nào được
giảm tội, Paven Vaxilíts không chờ đọc hết nữa, ông không còn hi vọng vào
một điều gì nữa, mà chỉ cố gắng làm sao cho mí mắt đã nặng trĩu của mình
không bị khép lại, làm sao cho mặt mình không bị mất đi cái vẻ chăm chú
lắng nghe... Cái tương lai mà lúc nữ sĩ sẽ đọc xong vở kịch và đi ra đã trở
nên xa lắc xa lơ đối với ông đến mức ông không còn nghĩ đến nó nữa.

- U-u-u-u... - giọng nói của Muraskina vang lên như thế trong tai ông. - U-
u-u-u...

“Mình quên uống nước natri cacbonat rồi, - ông nghĩ. - Mình đang nghĩ gì
ấy nhỉ? À, nghĩ về nước natri cacbonat... Chắc là mình bị viêm dạ dày rồi...
Thật là kỳ lạ: thằng cha Xmirơnốpxki suốt ngày nốc rượu vốtka mà đến bây
giờ nó vẫn chẳng bị đau dạ dày gì cả... Trên cửa sổ có con chim nào đậu thế
kia nhỉ... À, chim sẻ...”

Paven Vaxilíts cố hết sức giương mi mắt đang bị kéo trĩu xuống, ông ngáp
mà không há to mồm và nhìn lên Muraskina. Hình dáng bà ta mờ mờ đi,
lúng liếng trong mắt ông, trông thành ra có ba đầu, một đầu gối lên trần
nhà...

- Valentin. Không, cho phép tôi đi thôi... - Anna (run sợ). Vì lẽ gì? -
Valentin (nhìn sang một bên). Gương mặt nàng tái nhợt rồi! (Nói với nàng.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.