TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 130

ngùng và trả lời bằng một giọng ân hận hệt như không phải nữ sĩ kia mà là
chính ông đã viết nên đoạn ấy:

- Không, không, không dài chút nào... Khá lắm...

Vẻ mặt Muraskina rạng rỡ lên vì sung sướng, bà ta tiếp tục đọc:

- Anna. Óc phân tích làm khổ anh. Anh đã ngừng sống bằng trái tim quá
sớm và chỉ tin cậy vào lý trí. - Valentin. Trái tim là cái gì? Đó là một khái
niệm giải phẫu học. Tôi không chấp nhận nó là một thuật ngữ ước lệ dùng
để chỉ tình cảm. - Anna (ngượng nghịu). Thế còn tình yêu? Lẽ nào cái đó
cũng là sản phẩm của những mối liên tưởng tư duy? Anh hãy thành thực nói
xem: đã bao giờ anh yêu chưa? - Valentin (buồn rầu). Chúng ta sẽ không
động đến những vết thương cũ còn chưa lên da non (ngừng lại). Chị đã nghĩ
ngợi nhiều về điều gì? - Anna. Tôi có cảm tưởng rằng anh không phải là
một người hạnh phúc”.

Đến cảnh thứ XVI thì Paven Vaxilíts ngáp dài, hàm răng ông vô tình lập cập
đánh vào nhau làm phát ra âm thanh như khi chó đớp ruồi. Ông phát hoảng
vì cái âm thanh bất lịch sự ấy và để che giấu nó, ông cố làm ra vẻ đang nghe
một cách chăm chú, dịu dàng nhất.

“Cảnh thứ XVII... Đến lúc nào mới xong? - ông nghĩ. - Trời ơi! Nếu cái tai
vạ khổ sở này kéo dài thêm mười phút nữa thì tôi sẽ gọi tên gác cửa đến...
Không thể chịu được nữa!”

Nhưng kia, cuối cùng nữ sĩ đã bắt đầu đọc nhanh hơn, to hơn, rồi cao giọng
đọc chữ: “Màn hạ”.

Paven Vaxilíts thở ra nhẹ nhõm và đã định đứng lên thì ngay lúc đấy
Muraskina giở sang trang và tiếp tục đọc:

- Màn hai. Sân khấu bài trí một con đường làng. Bên phải là trường học,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.