TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 132

Đừng bắt tôi phải giải thích lý do. Tôi thà chết còn hơn là để chị biết những
lý do ấy. - Anna (sau một lát im lặng). Anh ta không thể đi được đâu...

Hình Muraskina dần dần to lên phình ra thành một khối đồ sộ và hòa lẫn
với bầu không khí xam xám, oi nồng trong căn phòng, chỉ còn nhìn thấy
mồm bà ta đang động đậy, sau đó bất ngờ bà ta bỗng thu bé lại như cái chai,
chao qua chao lại rồi lùi xa vào trong góc phòng cùng với chiếc bàn...

- Valentin (ôm Anna trong vòng tay). Em đã phục sinh cho anh, đã chỉ cho
anh thấy mục đích cuộc đời! Em đã làm anh sống lại như cơn mưa mùa
xuân làm sống lại mảnh đất vừa thức tỉnh! Nhưng... muộn rồi, muộn rồi!
Lòng anh đã bị một bệnh không thể nào chữa được đục khoét...

Paven Vaxilíts rùng mình, hướng đôi mắt mệt mỏi lơ mơ của mình về phía
Muraskina, ông nhìn một phút liền không chớp mắt, như không còn hiểu gì
nữa...

- Cảnh thứ XI. Vẫn những người ấy, vị nam tước và cảnh sát viên với
những người làm chứng... Valentin. Bắt tôi đi! - Anna. Tôi là của anh ấy!
Bắt cả tôi nữa! Vâng, bắt cả tôi đi! Tôi yêu anh ấy, yêu hơn cả cuộc sống! -
Nam tước. Cô Anna, cô quên mất rằng, làm như thế là cô giết chết người
cha của mình...

Hình Muraskina lại nở to ra... Dữ tợn đảo mắt nhìn quanh, Paven Vaxilíts từ
từ đứng dậy, kêu lên bằng một giọng ồm ồm không tự nhiên chút nào,
nhanh tay vơ lấy chiếc bàn thấm, rồi không còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, ông
ráng hết sức đập mạnh lên đầu Muraskina...

- Trói tôi đi, trói tôi đi, tôi giết chết bà ta rồi! - một phút sau ông ta nói như
thế với người hầu gái vừa chạy vào phòng.

Các vị thẩm phán đã bênh vực cho ông ta trắng án.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.