TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 121

sức khỏe của em đấy”. Nhưng mà vì sức khỏe gì của con mới được chứ?
Con cứ nghĩ rằng vì con mà anh phải chịu khổ như vậy là con đến phát ốm
lên được.

Nhìn qua vai bà mẹ, người con gái nhận ra chỗ sai trong cách xếp bài, cô
cúi xuống bàn và sửa lại. Im lặng. Cả hai cùng nhìn vào những quân bài và
tự hình dung ra lúc này Alếchxây Xtêpanứts của họ đang sống cô đơn ngoài
thành phố, ngồi làm việc trong căn phòng trống trải, thiếu ánh sáng, bụng
đói, người mệt mỏi, rầu rĩ vì buồn nhớ gia đình...

- À mẹ có biết không? - Nađegiơđa Philíppốpna bỗng nói, đôi mắt cô sáng
lên. - Nếu ngày mai tiết trời vẫn như thế này thì con sẽ đi chuyến tàu sáng
về thành phố với nhà con. Ít ra là con cũng phải xem sức khỏe của nhà con
ra sao, nhìn ngắm anh một lúc, rót nước chè cho anh uống chứ!

Và cả hai đều cảm thấy ngạc nhiên vì một ý nghĩ đơn giản mà dễ thực hiện
như thế trước đây họ lại không nghĩ ra. Vào thành phố chỉ đi mất nửa giờ,
sau đó thuê xe ngựa mất chừng hai mươi phút nữa. Hai người nói chuyện
một lúc nữa rồi, với cảm giác thỏa mãn, lên giường đi ngủ cùng trong một
buồng.

- Ôi... Cầu thượng đế tha tội cho chúng con! - bà lão thở dài nói khi đồng hồ
trong phòng đã điểm hai tiếng. - Chả ngủ được!

- Mẹ không ngủ hả mẹ? - người con gái thì thào hỏi. - Con cứ nghĩ đến anh
Aliôsa ấy mãi. Chẳng biết làm thế nào cho nhà con ở ngoài tỉnh đừng tự
hủy hoại sức khỏe của mình. Có trời mà biết được nhà con ăn sáng, ăn trưa
ở đâu, ở khách sạn hay các quán ăn.

- Mẹ cũng nghĩ thế, - bà già thở dài. - Trời phù hộ độ trì cho... Cứ mưa hoài
mưa mãi thôi!

Sáng hôm sau, mưa không còn rơi vào cửa sổ nữa, nhưng bầu trời vẫn u ám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.