TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 182

- Mẹ cậu được bao nhiêu các cậu các cô?

- Chỉ có một mình cháu. Ngoài ra không còn ai nữa.

- Ồ! - bà Do Thái thở dài rồi ngước mắt lên trần. - Tội nghiệp cho mẹ cậu
quá! Thế thì bà ấy tha hồ mà buồn, mà khóc! Một năm nữa chúng tôi cũng
đưa thằng Naum nhà tôi đi học! Ồ!

- Chà, Naum, Naum! - Moixây Moixêíts thở dài, và lớp da xanh xao trên
mặt ông giật lên từng đợt. - Nó ốm thế kia thì...

Cái chăn cáu bẩn động đậy, và từ dưới chăn ló ra một cái đầu trẻ con tóc
xoăn tít trên một cái cổ rất mảnh; hai con mắt đen láy sáng lên long lanh, và
tò mò nhìn chằm chằm vào Iegoruska. Moixây Moixêíts và bà Do Thái, vẫn
không thôi thở dài, đến đứng cạnh tủ ngăn và bắt đầu nói chuyện gì bằng
tiếng Do Thái. Moixây Moixêíts nói khe khẽ tiếng rất trầm, và nói chung
những câu Do Thái của ông ta nghe như một tràng “gal-gal-gal-gal...” liên
tục, còn bà vợ thì trả lời bằng một tiếng gà tây nheo nhéo, phát ra một chuỗi
gì như thể “tu-tu-tu-tu”. Trong khi hai vợ chồng bàn bạc với nhau như vậy,
từ dưới tấm chăn cáu bẩn thò ra một cái đầu tóc quăn cổ ngẳng nữa, rồi một
cái thứ ba, rồi lại một cái thứ tư... Giá Iegoruska có được một trí tưởng
tượng phong phú, nó có thể tưởng đâu dưới tấm chăn có một con rắn trăm
đầu.

- Gal-gal-gal-gal... - Moixây Moixêíts nói.

- Tu-tu-tu-tu... - bà Do Thái đáp.

Cuộc đàm luận kết thúc bằng một tiếng thở dài thườn thượt của bà Do Thái,
đồng thời bà ta chúi đầu vào cái tủ ngăn, giở một gói vải xanh xanh và lấy
ra một chiếc bánh nướng rất to hình quả tim làm bằng lúa mì đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.