TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 195

thẳng đôi chân ra, người so ro vì sương xuống lạnh, và cất tiếng cười khoái
trá.

“Bây giờ thì ngủ, ngủ, ngủ...” - nó nghĩ.

- Nhưng mấy ông quỷ sứ chớ có xúc phạm nó đấy nhé! - có tiếng Đenixka ở
phía dưới.

- Chào anh em nhé! Cầu Chúa phù hộ! - ông Kudmitsốp nói to. - Tôi trông
cậy ở anh em đấy!

- Ông cứ yên tâm, ông Ivan Ivanứts ạ!

Đenixka quát ngựa, chiếc xe rít lên và chuyển bánh, nhưng không đi trên
đường cái nữa, mà rẽ sang một bên. Trong khoảng hai phút im ắng hẳn đi,
như thể đoàn xe chở hàng đã ngủ yên, chỉ nghe tiếng loảng xoảng của cái
xô treo ở phía sau xe xa dần rồi tắt hẳn. Nhưng rồi ở phía trước đoàn xe có
ai quát lên:

- Kiriukha, đi thôi!

Chiếc xe chở hàng đi đầu cọt kẹt chuyển bánh, rồi đến chiếc thứ hai, thứ
ba... Iegoruska cảm thấy chiếc xe nó nằm lắc lư và cũng kêu lên cọt kẹt.
Đoàn xe lên đường, Iegoruska nắm thật chặt sợi dây thừng ràng các bó lông
cừu, lại cười lên một tiếng khoái trá, nắn lại cho ngay cái bánh nướng ở
trong túi và bắt đầu thiếp đi như thường khi vẫn ngủ trên giường ở nhà...

Khi Iegoruska thức giấc thì mặt trời đã mọc; một cái gò che lấp nó đi, còn
nó thì cố phun ánh sáng lên khắp thế gian, lên gân bắn thật mạnh các tia
nắng ra khắp bốn phía và rót đầy vàng lên chân trời. Iegoruska có cảm giác
là nó mọc không đúng chỗ, vì hôm qua nó mọc sau lưng chứ không phải
chếch hẳn sang bên trái như bây giờ... Vả lại quang cảnh ở xung quanh
cũng không giống như hôm qua. Chẳng thấy đồi đụn gì nữa, nhìn đi đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.