TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 203

cưới ở nhà Marinốpxki chúng tôi đã hát; nó đã có sẵn trong đầu và trong cổ
nữa... tưởng cứ thế hát ngay ra được, thế nhưng không sao hát nổi! Không
ra tiếng!

Hắn im lặng một lát, suy nghĩ điều gì, rồi nói tiếp:

- Tôi ở trong đội ca đã mười lăm năm, trong cả tỉnh Luganxkơ có lẽ không
một người nào có được giọng hát như tôi, thế nhưng hai năm trước, từ khi
tôi tắm ở sông Đônét lên là không sao hát được một tiếng nào cho ra hồn.
Họng bị cảm lạnh hỏng rồi. Mà không có giọng hát thì tôi chẳng khác nào
anh thợ cụt tay.

- Đúng thế, - lão Pantelây tán đồng.

- Tôi cho tôi là người bỏ đi, chẳng hơn chẳng kém.

Lúc bấy giờ Vaxia tình cờ trông thấy Iegoruska. Mắt hắn ướt đi và càng bé
hơn trước.

- Cả cậu chủ cũng đi với ta đây à! - hắn nói đoạn lấy ống tay áo che mũi
như xấu hổ. - Trông như anh xà ích, oai thật! Cậu ở lại với chúng tôi, đi với
đoàn xe chở lông cừu nhé.

Ý chừng hắn cho rằng cậu chủ và anh xà ích mà kết hợp vào một người là
điều rất ngộ nghĩnh và dí dỏm, vì thấy hắn cười rất to và cứ tiếp tục phát
triển cái ý này. Emelian cũng ngẩng lên nhìn Iegoruska, nhưng chỉ nhìn
thoáng qua, có vẻ lạnh lùng. Hắn đang bận tâm với những ý nghĩ riêng, và
ví thử không có Vaxia thì hắn không nhận thấy có Iegoruska trên xe. Chưa
quá năm phút hắn đã lại huơ tay, rồi vừa tả lại cho hai người bạn đường
nghe về cái đẹp của bài “Lạy Chúa tha tội” hát trong lễ thành hôn mà đêm
qua hắn đã hồi tưởng lại, vừa đút cây roi vào nách và huơ cả hai tay lên.

Cách làng một cây số đoàn xe đỗ lại cạnh một cái giếng có gàu kéo nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.