TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 201

có bộ óc u mê kín đặc. Quất roi xong, gã Đưmốp tóc màu vàng sẫm nhặt roi
lên và vừa cười vừa ném về phía đoàn xe một cái gì giống như đoạn thừng.

Không phải con rắn đâu, con mòng

[56]

đấy, - có ai nói to.

Người có dáng đi cứng đờ và có miếng giẻ quấn trên mặt rảo bước đến cạnh
con rắn vừa bị giết chết, nhìn nó một lát, rồi vỗ hai bàn tay khẳng khiu vào
nhau đánh đét một tiếng.

- Đồ tù khổ sai! - hắn kêu lên giọng âm âm như khóc. - Việc gì mày lại đi
giết con mòng này? Nó làm gì mày mà mày giết nó, đồ chết rấp? Con mòng
thế kia mà đem giết đi kia chứ! Thế có ai đánh chết mày đi như thế thì mày
bảo sao hả?

- Giết mòng là không được, đúng thế... - lão Pantelây điềm tĩnh nói. -
Không được... Nó có phải là rắn độc đâu. Nó tuy trong giống con rắn,
nhưng nó là giống hiền lành, vô hại... Nó thích người... Mòng ấy mà...

Đưmốp và gã râu đen chắc thấy ngượng, vì cả hai đều cười hô hố, không trả
lời những câu phản đối xôn xao, và uể oải trở về xe. Khi chiếc xe cuối đoàn
đi ngang chỗ con mòng chết, người buộc giẻ đứng lại nhìn rồi ngoảnh về
phía lão Pantelây hỏi, giọng như khóc:

- Ông cụ ơi, sao hắn lại giết con mòng?

Bây giờ Iegoruska mới thấy rõ đôi mắt hắn nhỏ ti hí, mờ đục, da mặt xám
ngoét, ốm yếu và trông như cũng mờ đục, còn cái cằm thì đỏ ong và sưng
phình ra.

- Ông cụ ơi, sao hắn lại giết? - hắn nhắc lại trong khi bước bên cạnh lão
Pantelây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.