TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 225

như mực, xung quanh chẳng nhìn thấy cái gì. Tôi đi được mấy bước,
khoảng bằng từ đây ra chỗ mấy chiếc xe kia thì chợt trông thấy một ánh
đèn. Chuyện gì thế này nhỉ? Tưởng nhà chủ đã đi ngủ từ lâu, và ngoài tôi
với ông lái buôn ra, không còn có khách nào trọ nữa kia mà!... Thế thì ánh
đèn ở đâu ra? Tôi sinh nghi... Tôi mới rón rén lại gần... tức là gần chỗ có
ánh đèn ấy... Lạy Chúa xót thương, lạy Đức bà cứu vớt! Tôi nhìn kỹ thì thấy
ở sát mặt đất có một cái cửa sổ nhỏ có chấn song... ở trong nhà ấy... Tôi
nằm rạp xuống đất ghé mắt nhìn vào; tôi chết khiếp.

Kiriukha cố thật lặng lẽ, đút vào bếp lửa một bó cỏ khô. Đợi cho cỏ hết nổ
lách tách và phun hơi phì phò, ông già kể tiếp:

- Tôi nhìn vào thì thấy một căn hầm to bằng ngần này này, tối tăm ảm đạm
lắm... Trên một cái thùng tròn có ngọn đèn đang cháy leo lét. Ở giữa căn
hầm có khoảng chục người mặc áo đỏ xắn tay đứng mài mấy con dao dài...
Ái chà! Thế tức là chúng tôi đã lọt vào một ổ cướp mất rồi... Biết làm thế
nào bây giờ? Tôi mới chạy vào chỗ ông lái buôn, khẽ đánh thức ông ta dậy,
và nói: “Này ông lái, đừng phát hoảng lên nhé, nhưng chúng mình nguy đến
nơi rồi... Ông với tôi đã lọt vào một ổ cướp rồi đây”. Tôi nói thế. Ông ta
chết khiếp đi rồi hỏi: “Thế bây giờ biết làm thế nào, hở Pantelây? Tôi có
giữ nhiều tiền của trẻ mồ côi... Tâm hồn tôi thuộc Chúa, tôi không sợ chết,
nhưng sợ mất tiền của trẻ mồ côi”. Trong tình thế này phải làm thế nào?
Cổng thì đóng kín, không có lối nào ra, dù đi xe hay đi bộ cũng chịu... Giá
là sân có hàng rào, thì còn tính chuyện chui qua, đằng này sân lại xây kín,
có lợp mái hẳn hoi!... - “Thôi, tôi nói thế, ông đừng sợ, cầu nguyện Chúa.
Có lẽ Người sẽ không để thiệt lũ mồ côi. Ông cứ nằm yên đấy, vờ như
không hay biết gì, trong khi đó may ra tôi sẽ nghĩ được một kế nào
chăng...” Thôi được... thế là tôi cầu nguyện Chúa và Chúa đã rọi sáng trí
tôi... Tôi liền leo lên cái xe của tôi khẽ... khẽ để không thể ai nghe, bắt đầu
kéo lớp rạ lợp trên sân, làm thành một lỗ hổng và trèo ra ngoài. Ra hẳn
ngoài ấy... Xong tôi nhảy từ trên mái sân và cứ theo đường cái chạy cật lực.
Tôi cứ thế cắm cổ chạy, chết thôi... Tôi chạy một mạch đến năm vécxta, có
lẽ còn hơn nữa... Đội ơn Chúa. Tôi thấy phía trước có làng mạc. Tôi chạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.