TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 227

tôi nghe có tiếng chân bước rón rén: có ai đến cạnh chiếc xe của tôi. Tôi thò
đầu ra thì thấy một người đàn bà, mình chỉ mặc chiếc áo ngủ, đi chân
không... “Chị kia có việc gì đấy?”, - tôi hỏi thế. Còn chị ta thì người run
cầm cập, đúng thế, chết khiếp... “Dậy đi, ông ơi! - chị ta nói thế. - Khốn to
rồi... Ông bà chủ nghĩ ra chuyện chẳng lành... Họ định giết chết ông lái
buôn nhà ông đấy. Chính tôi, - chị ta nói thế, - chính tôi nghe lỏm được hai
ông bà chủ đang thì thầm với nhau...” Ấy đấy, tôi thấy trong lòng nôn nao
chẳng phải là vô cớ! Tôi mới hỏi chị ta: “Thế chị là ai?” - “Tôi là con ở nhà
họ...” Biết vậy... Tôi ra khỏi xe vào đánh thức ông lái buôn dậy nói rõ đầu
đuôi: “Thế đấy ông Pêtơrơ Grigôríts ạ, không xong rồi... Ông muốn ngủ thì
sau hẵng ngủ cho đẫy, còn bây giờ thì hãy mặc quần áo mà đi ngay khỏi cái
nơi tội lỗi này...” Ông ta vừa bắt đầu mặc áo quần thì cửa buồng mở toang,
và... tôi trông thấy... Trời ơi! Ông chủ, bà chủ và ba người làm công xô
vào... Thế ra họ cũng xúi được cả người làm công cùng nhập bọn... Ông lái
buôn rất nhiều tiền, họ sẽ chia nhau mà... Cả năm người đều cầm dao dài...
Mỗi người cầm một con... Ông chủ khóa cửa lại rồi nói: “Hai ông khách trọ
hãy cầu nguyện Chúa đi... Còn nếu kêu la, - ông ta nói khẽ, - thì đến cầu
Chúa trước khi chết chúng tôi cũng không để cho cầu nữa...” Còn kêu la cái
nỗi gì? Chúng tôi sợ quá họng cứ tắc lại, còn nói gì kêu la... Ông lái buôn
khóc òa lên nói: “Bà con chính giáo! Bà con đã quyết giết tôi, ông ta nói
thế, vì thích cái món tiền của tôi, thì tôi cũng xin chịu. Tôi chẳng phải là
người đầu tiên, cũng chẳng phải là kẻ cuối cùng chịu cái số phận này. Anh
em lái buôn chúng tôi bị cắt cổ ở các quán trọ cũng nhiều lắm. Nhưng còn
cái anh xà ích của tôi, bà con chính giáo ơi, ông ta nói thế, anh xà ích của
tôi thì có tội tình gì mà bà con cũng giết? Tại sao anh ta lại phải vì tiền của
tôi mà thiệt mạng?” Ông ta nói nghe thảm quá. Ông chủ mới nói: “Nếu
chúng tôi để cho hắn sống thì hắn sẽ là người đầu tiên đi báo chúng tôi. Giết
một hay giết hai cũng thế thôi, - ông ta nói thế. - Bảy tội cũng chỉ một đền...
Các ông hãy cầu nguyện đi, thế là xong không phải nói gì lôi thôi nữa!” Tôi
với ông lái buôn quỳ xuống cạnh nhau mà khóc và bắt đầu cầu nguyện
Chúa. Ông ấy nhớ mấy đứa con, còn tôi hồi ấy còn trẻ, còn muốn sống
lắm... Chúng tôi nhìn lên tượng thánh cầu nguyện, thảm thiết đến nỗi bây
giờ nhớ lại tôi còn ứa nước mắt... Còn bà chủ thì nhìn chúng tôi rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.