TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 229

Trong khi ăn cháo mọi người đều lặng thinh suy nghĩ đến những chuyện
vừa nghe, cuộc sống thật là đáng sợ và lắm chuyện kỳ dị, cho nên trên đất
Nga dù người ta có kể chuyện gì, dù người ta có tô điểm câu chuyện bằng
những ổ trộm cướp, những con dao dài và những phép thần thông ra sao,
người nghe bao giờ cũng cảm thụ như trước một việc có thật, và họa chăng
cũng chỉ có người nào đã chịu ảnh hưởng sâu xa của chữ nghĩa mới có thái
độ hoài nghi, vả chăng, người ấy cũng sẽ ngồi im không nói gì. Cây thánh
giá bên đường, mấy đống lông cừu chất lù lù trên xe, khoảng không gian
rộng mênh mông và số phận của những con người quây quần quanh đống
lửa - ngay tất cả những cái đó cũng đã có một cái gì kỳ dị và dễ sợ, đến nỗi
cái chất hoang đường của câu chuyện bịa đặt cũng phải mất đi và hòa lẫn
với cuộc sống.

Mọi người đều múc cháo trong nồi ra ăn, chỉ có lão Pantelây ngồi riêng ra
một chỗ ăn cháo trong cái bát gỗ. Thìa của cụ không giống như của mọi
người: nó làm bằng gỗ trắc bá, có khắc hình chữ thập. Iegoruska nhìn lão lại
nhớ đến cái chén đựng dầu đốt đèn thờ. Nó hỏi khẽ Xtépka:

- Sao ông cụ lại ngồi riêng ra thế?

- Ông ấy theo cựu giáo, - Xtépka và Vaxia thì thầm đáp, vẻ lấm lét như thể
đang nói về một nhược điểm hay một thói xấu cần phải giấu kín.

Ai nấy đều im lặng suy nghĩ. Sau những câu chuyện khủng khiếp ấy chẳng
còn ai muốn nói đến những việc bình thường nữa. Bỗng trong không khí
trầm ngâm ấy Vaxia đứng thẳng dậy, hai con mắt đục nhìn trừng trừng vào
một điểm, tai vểnh lên nghe ngóng.

- Cái gì thế? - Đưmốp hỏi anh ta.

- Có ai đang đi kia, - Vaxia đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.