TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 231

một tiếng; ánh lửa chập chờn như thể rẽ ra, cái màn che mắt mọi người biến
đi và toán người áp tải chợt trông thấy một người hiện ra trước mặt.

Không biết vì ánh lửa chập chờn hay vì ai nấy đều muốn nhìn cho rõ trước
tiên là vẻ mặt người lạ, nhưng có một điều kỳ dị là cái mà mọi người đều
trông thấy trước tiên không phải là gương mặt, không phải cách trang phục,
mà là nụ cười của người ấy. Đó là một nụ cười hiền hậu lạ lùng, rộng rãi và
dịu dàng như nụ cười của đứa bé mới thức giấc, một trong những nụ cười
có sức truyền cảm phi thường mà người ta khó lòng có thể không mỉm cười
đáp lại. Nhìn kỹ ra, người lạ mặt là một người đàn ông khoảng ba mươi
tuổi, xấu trai và không có gì đặc sắc cả. Đó là một người Ucraina cao lêu
nghêu, mũi dài, tay dài, chân cũng dài; nói chung ở hắn ta cái gì nom cũng
có vẻ dài lêu nghêu, riêng cái cổ thì lại ngắn, thành thử hắn ta trông như hơi
gù. Hắn ta mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, ve cổ có thêu, một cái quần
trắng ống rộng, đi một đôi ủng mới, và so với mấy người đi áp tải thì có vẻ
khá bảnh bao. Hắn ta cầm một cái gì to to, trắng trắng và mới thoạt trông rất
kì dị, sau vai hắn nhô lên một cái nòng súng trường, cũng dài ngoẵng.

Từ bóng tối bước đột ngột vào chỗ sáng, hắn ta dừng phắt lại như bị đinh
đóng tại chỗ và trong khoảng nửa phút cứ nhìn mấy người chở hàng như
muốn nói: “Các anh xem tôi có cái nụ cười đã hay chưa!” Đoạn hắn ta bước
tới bếp lửa, mỉm cười còn rạng rỡ hơn nữa và nói:

- Các anh em, chúc ăn ngon miệng!

- Xin mời anh, - lão Pantelây đáp thay cho cả bọn.

Người lạ mặt để vật đang cầm trong tay xuống cạnh đống lửa. - Đó là một
con vạc bị bắn chết, - và chào lại một lần nữa.

Mọi người đều xúm quanh con vạc mà ngắm nghía.

- Con chim khá lắm! Anh bắn bằng gì thế? - Đưmốp hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.