TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 232

- Bằng đạn ria đấy... Đạn viên thì không trúng được, nó có để cho mà tới
gần đâu... Anh em mua đi! Hai mươi kôpếch thì tôi để.

- Chúng tôi mua làm gì? Chim này quay thì ăn được chứ luộc thì dai lắm,
nhằn không ra đâu...

- Chà bực thật! Giá mang đến trại cho các ông lớn, các ông ấy trả đến nửa
rúp đấy, phải cái xa quá: mười lăm vécxta!

Người lạ mặt ngồi xuống, bỏ súng ra đặt bên cạnh. Hắn ta có vẻ buồn ngủ,
mệt mỏi. Hắn mỉm cười, nheo nheo mắt vì chói ánh lửa, và hình như đang
nghĩ đến một cái gì thú vị lắm. Họ đưa cho hắn ta cái thìa. Hắn bắt đầu ăn.

- Anh là ai thế? - Đưmốp hỏi hắn.

Người lạ mặt không nghe thấy câu hỏi; hắn không đáp và thậm chí cũng
không nhìn sang Đưmốp. Có lẽ con người tươi cười này cũng không hề cảm
thấy mùi vị của cháo ra sao, vì hắn nhai thẫn thờ như cái máy, đưa thìa lên
môi mà cũng chẳng để ý trong thìa có gì, thành thử khi thì thìa đầy tràn, khi
thì lại húp thìa không. Say thì hắn không say, nhưng trong đầu hắn đang có
một ý gì ngộ nghĩnh lắm.

- Tôi hỏi anh, anh là ai thế? - Đưmốp nhắc lại.

- Tôi ấy à? - người lạ mặt giật mình. - Tôi là Konxtantin Dvoních ở Rốpnưi.
Cách đây bốn vécxta.

Và muốn cho người ta thấy ngay từ đầu rằng mình không phải là loại nông
phu tầm thường như ai, mà là một thứ gì khá hơn, Konxtantin vội vàng nói
thêm:

- Nhà tôi nuôi ong và nuôi lợn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.