TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 238

- Thôi anh em đi nhé! - hắn nói to khi đoàn xe chuyển bánh. - Cám ơn anh
em đã tiếp tôi niềm nở như vậy! Tôi lại tìm đến nơi nào có đốt lửa đây!
Chịu không nổi mà!

Chẳng bao lâu hắn đã khuất trong bóng tối và một hồi lâu vẫn còn nghe
tiếng bước chân của hắn đi về phía có ánh lửa, để lại cho người khác nghe
biết niềm hạnh phúc của mình.

Khi Iegoruska thức dậy thì trời vừa hửng sáng. Mặt trời chưa mọc. Đoàn xe
đã dừng lại. Một người lạ mặt đội mũ lưỡi trai trắng, mặc một bộ áo quần
bằng thứ vải màu xám rẻ tiền, cưỡi một con ngựa Côdắc, đang đứng cạnh
cái xe đi đầu nói chuyện gì với Đưmốp và Kiriukha. Phía trước, cách đoàn
xe khoảng hai vécxta, thấp thoáng những cái vựa thóc thâm thấp và những
mái ngói; quanh mấy ngôi nhà ấy chẳng thấy có chuồng mà cũng chẳng
thấy cây cối gì cả.

- Ông ơi, làng nào đấy hở ông? - Iegoruska hỏi.

- Đấy là mấy cái ấp của người Ácmêni đấy cậu ạ, - lão Pantelây đáp. -
Người Ácmêni ấy sống ở đấy. Dân khá lắm...

Người mặc bộ đồ xám đã nói chuyện với Đưmốp và Kiriukha xong, cho
ngựa quay lại và nhìn về phía mấy cái ấp.

- Công việc nó như thế đấy, rõ thật! - lão Pantelây thở dài, mắt cũng nhìn về
phía ấp, người co ro lại vì khí lạnh ban mai. - Ông ấy cho người đến ấp lấy
cái giấy gì ấy, mà mãi chưa thấy trở về... Giá phái Xtépka đi!

- Thế ai đấy hở ông? - Iegoruska hỏi.

- Varlamốp đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.