TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 236

không biết mình nên làm gì để khỏi phát ốm lên vì quá tràn trề những ý
nghĩ thú vị. Sau khi đã trút bầu tâm sự ra trước mặt toàn người không quen
biết, hắn mới ngồi yên lại được, và nhìn ánh lửa mà trầm ngâm suy nghĩ.

Trông thấy một con người hạnh phúc, ai nấy đều thấy buồn buồn, và thèm
hạnh phúc. Cả bọn đều trầm ngâm. Đưmốp đứng dậy, rón rén đi qua cạnh
đống lửa, và cứ trông những cử động của đôi bả vai cũng có thể thấy rõ là
hắn đang buồn chán. Hắn đứng nhìn Konxtantin một lát rồi ngồi xuống.

Bếp lửa đã tàn lụi. Ánh lửa không còn chập chờn nữa, cái vệt đỏ ở xung
quanh đã thu hẹp lại, mờ đi... Và lửa càng tàn lụi, ánh trăng lại càng sáng
rỡ. Bấy giờ đã nhìn thấy suốt chiều rộng con đường cái, nhìn thấy những
kiện lông cừu, những cặp càng xe, những con ngựa; ở bên kia đường, cây
thánh giá thứ hai hiện ra mờ mờ...

Đưmốp chống tay lên má và khe khẽ hát một bài gì rất ai oán. Konxtantin
nở một nụ cười ngái ngủ và cất giọng thanh thanh hát theo. Họ hát khoảng
nửa phút rồi im bặt... Emelian nhích nhích hai khuỷu tay và ngọ ngoậy
mười đầu ngón tay.

- Anh em à, - anh ta nói, giọng van lơn. - Ta hát một bài gì cho nó thiêng
liêng một chút đi!

Mắt anh ta ứa lệ.

- Anh em ạ! - anh ta nhắc lại, bàn tay ép lên tim. - Ta hát một bài gì cho thật
thiêng liêng đi!

- Tôi không hát được đâu, - Konxtantin nói.

Mọi người đều từ chối, Emelian đành hát một mình. Anh ta khua cả hai tay,
gật gật cái đầu, mở to miệng ra, nhưng từ thanh quản của anh ta chỉ phát ra
một hơi thở phều phào không thành tiếng. Anh ta hát bằng tay, bằng đầu và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.