TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 244

- Sau khi chết mày sẽ mãi mãi bị thiêu dưới hỏa ngục! Tao sẽ mách cậu
Ivan Ivanứts cho mà xem! Đừng có mà bắt nạt Emelian!

- Xem kìa, cũng đòi! - Đưmốp cười mát. - Như con lợn con, miệng chưa ráo
sữa mà cũng ra cái điều. Không sợ ăn bạt tai hả?

Iegoruska cảm thấy như không còn không khí để mà thở nữa: nó bỗng run
lẩy bẩy cả người, giẫm chân đành đạch (chưa bao giờ nó lại như thế) và hét
lên the thé.

- Đánh chết nó đi! Đánh chết nó đi!

Nước mắt nó trào lên giàn giụa, nó thấy xấu hổ quá, lảo đảo chạy về xe.
Tiếng hét của nó đã gây nên một ấn tượng như thế nào thì nó không biết.
Nằm trên đống lông cừu, nó khóc rưng rức, chân tay giãy đành đạch, và gọi
thầm thì:

- Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Những con người ấy, những cái bóng chập chờn quanh đống lửa, những
kiện hàng tối sẫm, những ánh chớp phút phút lại lóe lên ở phía xa: bây giờ
tất cả những cái đó sao đều có vẻ man dại và ghê sợ quá. Nó sợ hãi và tuyệt
vọng tự hỏi tại sao và làm thế nào mình lại lạc vào cái xứ sở này, giữa
những người đàn ông đáng sợ này? Cậu nó, cha Khrixtophor và Đenixka
bây giờ ở đâu? Sao mãi không thấy họ trở lại? Họ quên nó rồi sao? Nghĩ
rằng mình đã bị bỏ quên đi, bị phó mặc cho số phận xoay vần, nó lạnh toát
người đi, và cảm thấy lo sợ đến nỗi đã mấy lần nhổm dậy toan nhảy xuống
đất chạy bạt mạng theo đường cái trở về hướng cũ, không ngoái lại, nhưng
nhớ đến hai cây thánh giá tối tăm, ảm đạm mà thế nào nó cũng phải đi
ngang, và nhìn những ánh chớp giật ở phía xa, nó đành thôi... Và chỉ khi
nào nó thì thầm gọi: “Mẹ ơi! mẹ ơi!” - nó mới thấy trong lòng như thư thái
hơn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.