TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 243

hát: “Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, vì nghĩa Chúa, xin bố thí cho một vài
kôpếch”. Cái đồ...

Emelian lặng thinh. Sự im lặng này có tác dụng làm cho Đưmốp cáu tiết
lên. Hắn càng hằn học nhìn Emelian nói:

- Tao không muốn lôi thôi, chứ không thì tao sẽ cho mày biết thân biết
phận.

- Nhưng làm sao mày cứ sán vào tao mà gây sự thế, đồ kẻ cướp? - Emelian
nổi khùng lên. - Tao có động đến mày đâu?

- Mày gọi tao là cái gì hả? - Đưmốp thẳng người dậy hỏi và mắt hắn máu ứ
đỏ ngầu. - Cái gì? Tao là đồ kẻ cướp phỏng? Thế thì đây! Đi mà nhặt!

Đưmốp giật phắt cái thìa trong tay Emelian và ném ra thật xa. Kiriukha,
Vaxia và Xtépka vội vàng bật dậy chạy đi nhặt, còn Emelian thì cứ nhìn
sang lão Pantelây chằm chằm, vẻ van lơn và dò hỏi. Mặt anh ta bỗng quắt
lại, nhăn nheo, mếu máo, và anh phường hát cũ khóc òa lên như một thằng
bé con.

Iegoruska đã ghét Đưmốp từ lâu. Nó cảm thấy như không khí bỗng trở nên
ngột ngạt không sao chịu nổi; hơi lửa ở bếp như hắt vào mặt nó nóng ran
lên, nó muốn chạy thật nhanh về chỗ để xe, nơi có bóng tối, nhưng đôi mắt
hằn học, chán chường của gã Đưmốp tai quái cứ thu hút nó. Nó thấy háo
hức muốn nói với Đưmốp một cái gì thật nhục nhã. Nó bước về phía
Đưmốp và thở hổn hển nói liền một thôi:

- Mày tệ hơn ai hết! Tao ghét cay ghét đắng mày.

Sau khi nói như vậy lẽ ra phải bỏ chạy về đoàn xe, thế nhưng nó không sao
nhấc chân khỏi chỗ được, và nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.