TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 242

oải và miễn cưỡng. Lão Pantelây chỉ thở dài sườn sượt, kêu nhức chân và
chốc chốc lại nhắc đến những cái chết bất đắc kỳ tử.

Đưmốp nằm sấp, lặng lẽ nhai cái cọng rơm, gương mặt mệt mỏi và hằn học,
lại có vẻ ghê tởm cái gì như thể cọng rơm ấy có mùi thối... Vaxia kêu là
nhức quai hàm, và tiên đoán là thời tiết xấu, Emelian thì không vung tay
đánh nhịp, mà ngồi im phăng phắc và cau có nhìn ngọn lửa. Iegoruska cũng
ủ dột. Chặng đường vừa qua ngựa kéo xe đi bước một, làm cho nó phát
chán phát mệt ra, và do khí trời nồng nực lúc ban ngày, nó thấy nhức đầu
quá.

Khi cháo đã chín, Đưmốp xoay ra kiếm chuyện với các bạn.

- Cái thằng mụn cóc kia nãy giờ cứ ngồi ì ra, bây giờ lại cầm thìa sán vào
trước hết, - hắn nói và hằn học nhìn Emelian. - Đồ tham ăn! Cháo vừa chín
đã men ngồi kè kè bên cạnh nồi trước tiên. Hồi trước có đi hát, thế mà đã
tưởng mình là ông lớn rồi! Cái thứ phường hát như thế kia thì khối đứa đi
ăn xin trên đường cái ấy!

- Việc gì mày cứ phải gây chuyện? - Emelian cũng hằn học hỏi lại.

- Việc là mày đừng có vội sán vào nồi. Đừng có tưởng mình đây ghê gớm
lắm!

- Đồ ngu, chỉ có thế thôi, - Emelian phều phào.

Đã biết rõ qua kinh nghiệm là những câu nói qua nói lại như vậy thường kết
thúc như thế nào, lão Pantelây và Vaxia liền can thiệp và lựa lời khuyên bảo
Đưmốp đừng chửi bới người ta một cách vô cớ.

- Phường hát... - Đưmốp vẫn không chịu thôi, hắn cười khẩy, tỏ vẻ khinh bỉ.
- Hát như mày thì ai mà chả hát được. Cứ ngồi trước bậc thềm nhà thờ mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.