TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 287

cô ta, nhưng cô ta thì tự nghĩ rằng mình không xứng đáng với hạnh phúc
như vậy và đã uống thuốc độc tự tử.

Vaxilép ở vào một ngõ thông ra đại lộ Tvexkôi. Khi anh cùng bạn bè rời
khỏi nhà thì đã gần 11 giờ đêm. Tuyết đầu mùa mới rơi được ít lâu và vạn
vật trong thiên nhiên như còn in dấu tuyết đầu mùa. Hương tuyết bay trong
không trung, tuyết kêu lạo xạo dưới chân đi; mặt đất, mái nhà, cây cối,
những ghế băng đặt trên các đại lộ - tất cả đều phủ nhẹ một màu trắng mịn
mềm, thanh khiết, vì thế mà các ngôi nhà trông khác hơn hôm qua, những
ngọn đèn đường tỏa sáng hơn, khí trời như trong lành hơn, tiếng bánh xe
lăn êm hơn; và cùng với tiết trời lành lạnh trong trẻo, lòng người cũng lâng
lâng một cảm giác dịu nhẹ trẻ trung và trinh trắng như những bông tuyết
kia.

“Bất chợt một sức mạnh mơ hồ nào thu hút tôi đến những bến bờ buồn bã

ấy...

[66]

- anh sinh viên y khoa bỗng cất giọng nam cao trong trẻo hát.

- Và kia là cối xay gió... - chàng họa sĩ hát tiếp. - Nó đã đổ nát rồi...

- Và kia là cối xay gió... Nó đã đổ nát rồi... - anh sinh viên y khoa hát lại,
lông mày nhướng cao, đầu mơ màng lắc lắc.

Anh im lặng, lau trán cố nhớ nốt lời rồi lại cất cao giọng hát vang và hay
đến nỗi người đi đường phải quay lại nhìn.

- Nơi đây ngày xưa tôi đã gặp mối tình khoáng đãng của một người tự do...

Cả ba người rẽ vào một tiệm ăn, và cứ mặc nguyên bành tô, họ đứng bên
cạnh quầy điểm tâm uống mỗi người hai ly rượu vốtka. Trước khi uống
sang chén rượu thứ hai, Vaxilép nhìn thấy trong cốc một mảnh nhỏ nút chai
rơi vào, anh đưa cốc lại gần, nheo mắt nhìn sát như người cận thị. Anh sinh
viên y khoa không hiểu Vaxilép làm gì vội nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.