TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 289

rất thích khí trời này và nhất là màu sắc trong suốt, dìu dịu, thơ ngây, trinh
trắng mà một năm chỉ có thể thấy được hai lần trong thiên nhiên: khi mọi
vật xung quanh đều ẩn mình dưới tuyết, và khi mùa xuân, vào những ngày
quang đãng hay là vào những đêm trăng lúc băng bắt đầu tan trên sông.

- “Bất chợt một sức mạnh mơ hồ nào thu hút tôi đến những bến bờ buồn bã
ấy...” - anh cất giọng khe khẽ hát.

Và suốt dọc đường, không hiểu vì lẽ gì cả anh và hai người bạn anh cứ hát
đi hát lại câu hát ấy, cả hai người theo nhau hát, không ăn nhịp gì vào nhau.

Vaxilép hình dung ra cảnh chừng mười phút sau, anh và các bạn anh sẽ gõ
cửa, sẽ lần theo những hành lang tôi tối mà tìm đến những người đàn bà ấy
trong những căn buồng tối om, anh sẽ lấy cớ vì tối quá mà bật diêm lên soi
và bất ngờ sẽ được nhìn thấy gương mặt đau khổ và nụ cười hối lỗi. Sẽ có
một cô gái tóc vàng hay một cô gái tóc đen, mái tóc để xõa xượi, mặc chiếc
áo ngủ màu trắng; cô ta sợ ánh sáng, rất ngượng ngùng và nói: “Chết, anh
làm gì thế! Làm ơn tắt đi cho!” Tất cả những điều ấy thật dễ sợ, nhưng cũng
thật mới lạ, khơi gợi trí tò mò.

II.

BA NGƯỜI BẠN từ quảng trường Tơrúpnaia rẽ sang phố Gratsốpka và lát
sau thì đi vào ngõ mà Vaxilép chỉ mới nghe nhắc đến. Nhìn thấy hai dãy nhà
với những cửa sổ sáng ánh đèn, với những cửa ra vào mở rộng cánh, nghe
thấy những âm thanh vui tai của đàn dương cầm, đàn vĩ cầm - những âm
thanh lọt qua cửa lẫn lộn hòa vào nhau như có một dàn nhạc vô hình nào đó
đang ngồi trên mái nhà trong bóng tối mà lên dây đàn, Vaxilép ngạc nhiên
nói:

- Sao nhiều thế!

- Thế này đã thấm thía gì! - anh sinh viên y khoa nói. - Ở Luân Đôn còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.