TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 291

vàng, tuổi chừng 17-18, mặc chiếc váy cộc màu xanh, ngực đeo một chuỗi
hạt trắng.

- Sao các ông lại đứng ngoài cửa thế? - cô ta nói. - Các ông cởi bành tô ra
cho và xin mời vào trong phòng.

Anh sinh viên y khoa và chàng họa sĩ tiếp tục nói bằng tiếng Ý rồi bước vào
phòng. Vaxilép rụt rè bước theo họ.

- Các ngài, các ngài cởi bành tô ra đi! - người hầu phòng nói giọng gay gắt.
- Để thế không được đâu.

Ngoài cô gái tóc màu vàng, trong căn phòng cũng có một bà to béo và cao,
tay để trần, khuôn mặt không ra vẻ người Nga. Bà ta ngồi bên cạnh đàn
dương cầm, xếp quân bài ra trên đùi. Bà ta không để ý chút nào đến mấy
người khách.

- Các cô em khác đâu cả rồi? - anh sinh viên y khoa hỏi.

- Chúng nó đang uống trà, - cô gái tóc màu vàng đáp. - Này, Xtêpan, - cô ta
gọi to, - đi vào nói với mấy cô rằng các ông sinh viên đã đến rồi nhé!

Lát sau cô gái thứ ba bước vào phòng. Cô ta mặc bộ váy áo màu đỏ tươi có
sọc dài màu xanh. Mặt cô ta bự phấn, thứ phấn được trát một cách không
thành thạo, tóc xõa xuống che cả trán, mắt nhìn chằm chằm không chớp, lộ
vẻ sợ sệt. Vừa bước vào, cô ta đã cất giọng trầm thô khỏe hát một bài gì
không rõ. Theo sau cô ta là hai ba cô gái nữa...

Qua những cảnh đó, Vaxilép không nhìn thấy chút gì mới mẻ đáng tò mò.
Anh có cảm giác rằng, căn phòng này, chiếc đàn dương cầm này, tấm gương
lớn lồng trong chiếc khung vàng rẻ tiền, chuỗi hạt, váy áo với sọc dài màu
xanh và những bộ mặt đần độn, dửng dưng này, tất cả anh đều đã thấy nhiều
lần ở đâu đó rồi. Anh không hề thấy bóng dáng của những điều mà anh đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.