TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 293

- Không phải cậu đã làm cho cô ta toại nguyện, mà đã làm lợi cho mụ dầu.
Mụ dầu vẫn thường bắt các cô phải đòi khách khoản đãi món này món kia
để kiếm lợi.

- “Và kia là cối xay gió... - chàng họa sĩ cất giọng hát. - Nó đã đổ nát rồi...”

Đến một ngôi nhà khác, ba người bạn cũng chỉ đứng ở buồng ngoài, không
đi vào buồng trong. Cũng như ở ngôi nhà trước một người hầu mặc bộ cánh
đen, mắt ngái ngủ, uể oải rời chiếc đivăng đứng dậy. Trông người hầu ấy,
nhìn bộ mặt đờ đẫn và bộ cánh sờn mòn, cũ kỹ của ông ta, Vaxilép nghĩ:
“Một người Nga bình thường, nghèo khó đã phải trải qua bao điều không
may trước khi số phận ném ông ta đến đây làm hầu phòng nhà thổ? Trước
đây ông ta đã ở đây, làm gì? Cái gì sẽ đến với ông? Ông ta có vợ chưa? Mẹ
ông ta đâu và có biết rằng ông ta làm cái nghề hèn hạ này không?” Và bất
giác, ở mỗi ngôi nhà, Vaxilép để ý trước tiên đến những người hầu. Ở một
ngôi nhà, có lẽ là ngôi nhà thứ tư, Vaxilép nhìn thấy một người hầu thấp bé,
ốm yếu, nhăn nheo, ông ta mặc một chiếc áo gilê có đính một sợi dây xích

nhỏ. Ông ta đang đọc “Báo Maxcơva”

[69]

và chẳng để ý gì đến mấy người

vừa bước vào. Nhìn lên khuôn mặt ấy, không hiểu sao Vaxilép cứ nghĩ rằng,
một người vẻ mặt như thế thì vừa có thể ăn cắp, giết người, vừa thề thốt
những điều giả dối. Mặc dầu, thật ra bộ mặt ông ta cũng có bản sắc không
đến nỗi khó coi: trán cao, đôi mắt màu xám, mũi hơi thấp, đôi môi mỏng
hơi bặm lại, nhưng mà vẻ mặt thì lộ rõ một cái gì vừa đần độn, vừa trắng
trợn, dữ tợn như mặt con chó săn trẻ khi vừa đuổi kịp con thỏ. Vaxilép nghĩ
rằng giá như sờ được vào mái tóc của người hầu này thì cũng hay: xem tóc
ông ta mềm hay cứng. Chắc là nó sẽ cứng như lông chó.

III.

SAU KHI UỐNG VÀO hai cốc bia, anh chàng họa sĩ bỗng cảm thấy ngà
ngà say và bắt đầu tỏ ra hứng khởi một cách không tự nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.