TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 290

nhiều gấp mười thế, ở bên ấy có đến gần mười vạn đàn bà làm nghề này.

Những người xà ích cũng dửng dưng và lơ đãng ngồi chờ trên xe như vẫn
thấy ở tất cả các ngõ phố khác; trên vỉa hè này cũng có những người bộ
hành đi qua như ở các phố khác. Không có ai vội vã, không ai phải kéo cổ
áo bành tô lên che mặt, không ai lắc đầu tỏ vẻ chê trách... Trong cái vẻ dửng
dưng lãnh đạm ấy, trong mớ âm thanh hỗn độn của đàn dương cầm và vĩ
cầm, trong những khung cửa sổ sáng ánh đèn và cửa ra vào mở toang toát ra
một cái gì trắng trợn, không úp mở, táo tợn, phóng đãng. Chắc là ngày xưa,
những phiên chợ buôn nô lệ cũng ồn ào, vui vẻ như thế, khuôn mặt và dáng
đi của mọi người cũng lộ vẻ dửng dưng như vậy.

- Ta sẽ bắt đầu từ nhà đầu tiên nhé, - chàng họa sĩ nói.

Ba người đi vào một hành lang nhỏ hẹp có đèn chiếu sáng. Khi họ mở cửa,
thì thấy ở buồng ngoài có một người mặc bộ cánh đen uể oải đứng dậy bên
chiếc đivăng màu vàng, ông ta râu ria để lởm chởm mắt ngái ngủ, trông rõ
ra là người hầu. Chung quanh tỏa mùi như trong xưởng giặt là, lại còn thêm
mùi giấm. Từ phòng ngoài, cánh cửa mở sang một phòng sáng ánh đèn.
Anh sinh viên và chàng họa sĩ đứng lại trên ngưỡng cửa, cả hai cùng vươn
dài cổ ghé nhìn vào trong phòng.

- Bona-xera, Xinhor, rigôléttô-gughenôto-tơraviátta!

[67]

- chàng họa sĩ cất

giọng nói, cúi chào theo kiểu sân khấu.

- Gavanna-tarakanô-pixtôléttô

[68]

, - anh sinh viên y khoa vừa nói vừa đưa

mũ lên ngực, cúi rạp mình xuống.

Vaxilép đứng đằng sau bọn họ. Anh cũng muốn cúi chào theo kiểu sân khấu
và nói một câu gì vô nghĩa, nhưng anh chỉ cười, cảm thấy chút gì gượng
gạo, lấn cấn na ná như cảm giác xấu hổ, anh nóng lòng chờ xem những gì
sẽ tiếp tục xảy ra. Trước cửa xuất hiện một cô gái có mái tóc cắt ngắn màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.