TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 296

quê quán ở đâu, cha mẹ cô còn sống không, có biết rằng cô ta ở đây không,
tại sao cô ta lại rơi vào chốn này, cô có thấy vui vẻ, thỏa mãn với số phận
của mình không, hay là buồn bã và chán chường với những ý nghĩ nặng nề,
cô có hi vọng đến một lúc nào đó sẽ thoát ra khỏi tình trạng này không...
Nhưng anh không thể nào nghĩ được cách bắt vào những chuyện đó ra sao,
đặt những câu hỏi ấy như thế nào để không tỏ ra là quá sàm sỡ, thóc mách.
Anh nghĩ ngợi hồi lâu rồi hỏi:

- Cô bao nhiêu tuổi rồi?

- Tám mươi tuổi rồi, - cô gái pha trò và mỉm cười nhìn những động tác nhảy
uyển chuyển, khéo léo của chàng họa sĩ.

Bỗng không hiểu vì sao cô gái cười phá lên rồi nói to cho tất cả mọi người
nghe thấy một câu dài tục tĩu. Vaxilép bỗng cảm thấy bối rối và vì không
biết nên để cho bộ mặt mình lộ vẻ gì, anh đành cười gượng gạo. Chỉ có một
mình anh cười, còn tất cả mọi người khác - kể từ bạn bè anh, cho đến các
nhạc công và những người đàn bà trong phòng - thậm chí cũng không buồn
đưa mắt nhìn về phía cô gái ngồi cạnh anh, hệt như họ không nghe thấy gì
cả.

- Nào, đãi em rượu nho đi! - cô gái lại nhắc.

Vaxilép thấy ghê tởm với những đường viền lông trắng trên tấm áo, với
giọng nói cô ta và anh đứng dậy bỏ đi. Anh cảm thấy ngột ngạt, nóng bức,
trái tim anh bắt đầu đập chậm lại, nặng nề rõ từng tiếng như tiếng búa: một!
hai! ba!

- Thôi, ta đi khỏi đây thôi! - anh nói, kéo ống tay áo chàng họa sĩ.

- Đợi một tí nào, sắp xong rồi.

Trong lúc chàng họa sĩ và anh sinh viên sắp nhảy xong điệu quadrille, để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.