TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 298

Xmôlenxkơ đã có vợ và năm con. Còn cô ta mới mười bảy tuổi và ở với bố
mẹ, bán xà phòng và nến.

- Làm sao mà hắn ta chiến thắng được trái tim cô ấy? - Vaxilép hỏi.

- Bằng cách mua cho cô ta cái áo khoác năm chục rúp. Có quỷ biết được tại
sao!

“Những cậu ấy đã moi được ở người đàn bà câu chuyện về mối tình của cô
ta, - Vaxilép nghĩ về anh sinh viên y khoa. - Còn ta chẳng biết gì...” - Hỡi
các anh, tôi về nhà đây. - Vaxilép nói.

- Tại sao?

- Bởi vì rằng tôi không biết cư xử thế nào ở đây. Hơn nữa, tôi buồn và khó
chịu. Có gì vui ở đấy? Giá kể có người, đằng này lại toàn người man rợ và
giống vật. Tôi đi còn các anh thì theo ý muốn của mình.

- Ồ, Gơrisa, anh bạn đáng yêu... - chàng họa sĩ nói bằng cái giọng nhịp
nhàng, siết chặt bên Vaxilép. - Chúng ta cùng đi! Chúng ta cùng đi đến một
chỗ, kệ cho họ chửi rủa... Nào!

Họ rủ Vaxilép và dẫn anh lên cầu thang. Trong các tấm thảm và các lan can
thếp vàng, trong người gác cửa, trong các tấm pa-nô tô điểm trên tiền sảnh,
người ta đều cảm thấy phong cách ngõ X. chỉ có điều hoàn thiện hơn, đáng
kính trọng hơn.

- Quả thật, phải về nhà thôi, - Vaxilép nói, khi cởi áo bành tô.

- Ồ, con bồ câu đáng yêu... - Chàng họa sĩ nói và hôn vào cổ Vaxiiép. -
Đừng làm nũng thế... Chẳng gì chúng ta cũng là bạn. Đã cùng đi thì phải
cùng về. Anh quả thật vớ vẩn quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.