TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 300

Lúc sau cả anh sinh viên y khoa cũng biến luôn.

“Đúng, cần phải cố hiểu, nếu không không thể...” - Vaxilép tiếp tục nghĩ.

Và anh gượng gạo nhìn vào khuôn mặt mỗi người phụ nữ, cố tìm lấy một
nụ cười lầm lỗi. Nhưng - hoặc là anh không biết đọc các khuôn mặt này,
hoặc là không một người phụ nữ nào trong bọn cảm thấy mình có lỗi - trong
mỗi khuôn mặt anh chỉ đợi được biểu hiện mờ đục của một nỗi buồn và sự
hài lòng bình thường, vớ vẩn. Những con mắt ngu ngốc, những nụ cười ngu
ngốc, những giọng nói gay gắt, ngu ngốc, những cử chỉ trắng trợn, càn rỡ -
và ngoài ra, không có gì nữa. Có thể, mỗi người trước đây, từng có một mối
tình với một anh kế toán, và việc mua cái áo khoác cho cô ta năm chục rúp,
và bây giờ chẳng có điều thú vị nào khác trong cuộc sống, ngoài cà phê,
bữa trưa có ba đĩa thức ăn, rượu vang, quadrille, và ngủ cho đến hai giờ
chiều...

Không tìm thấy một nụ cười có lỗi nào, Vaxilép quay ra tìm xem có nét mặt
thông minh nào không. Và anh chú ý tới một khuôn mặt xanh xao, mệt mỏi
có vẻ buồn ngủ một chút... Đó là một cô gái tóc đen không còn trẻ nữa, mặc
bộ quần áo thêu lấp lánh. Cô ngồi trên một chiếc ghế bành, nhìn xuống sàn
và nghĩ ngợi một điều gì đó. Vaxilép kịp đi đi lại lại và ra vẻ ngẫu nhiên
ngồi cạnh cô ta.

“Cần phải bắt đầu từ một chuyện gì đó tầm thường, - Vaxilép nghĩ, - và sau
đó, chuyển dần sang những câu chuyện nghiêm chỉnh...” - Ôi, cô em có bộ
quần áo khá quá! - Vaxilép nói và lấy ngón tay chạm vào lớp tua viền trên
chiếc khăn choàng.

- Có gì đâu... - cô tóc đen nói một cách uể oải.

- Cô người tỉnh nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.