TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 302

mẹ cô bước vào đây. Cô sẽ nói gì? Còn họ cũng nói gì? Tôi tưởng tượng khi
đó bia sẽ...”

Bỗng nghe có tiếng khóc. Từ phòng bên, nơi người đầy tớ vừa mang bia
vào thấy bước ra một người tóc vàng, với khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt
tức giận. Tiếp theo sau là mụ chủ người cao lớn, đẫy đà và kêu lên bằng
giọng the thé:

- Không ai cho phép anh vuốt má con gái như vậy! Chỗ chúng tôi có những
người khách sộp hơn anh nhiều họ không vuốt má bao giờ cả. Đồ bịp bợm!

Có tiếng ồn. Vaxilép sợ hãi, mặt tái xanh đi. Trong phòng bên cạnh có tiếng
khóc rưng rức, khóc chân thành, như một người bị xúc phạm khóc vậy. Và
anh hiểu rằng trong nhà ấy cũng sống những con người, những con người
chân chính, họ, cũng như ở khắp nơi, bị sỉ nhục, đau khổ, khóc lóc, cầu
mong giúp đỡ... Lòng căm thù ghê gớm và cảm giác kinh tởm nhường chỗ
cho sự thương xót và phẫn nộ gay gắt đối với kẻ đã gây ra nỗi khổ cho
người khác. Anh lao vào căn phòng có tiếng khóc; qua hàng loạt chai rượu,
đặt trong cái khay sẫm trên bàn, anh nhìn thấy một khuôn mặt đau khổ, ướt
đẫm nước mắt. Anh bước gần tới bàn, định đưa tay đỡ lấy khuôn mặt này,
nhưng lập tức sợ hãi rụt lại. Người đang khóc là một người đàn bà say.

Lách người qua đám đông ồn ào, đang quây quanh người tóc vàng, Vaxilép
thấy suy sụp hết tinh thần, nhát sợ như một đứa trẻ, và anh cảm thấy rằng
trong cái thế giới xa lạ mà anh không thể hiểu nổi này, người ta muốn đuổi
bắt anh, đánh anh, quăng những lời lẽ bẩn thỉu về phía anh... Anh giật chiếc
áo bành tô trên mắc áo và lao chí tử xuống dưới cầu thang.

V.

TÚM LẤY HÀNG RÀO, anh đứng gần ngôi nhà và đợi xem khi nào mấy
người bạn của anh bước ra. Tiếng dương cầm và vĩ cầm, vui vẻ, xa xôi,
trắng trợn, buồn bã lẫn vào trong không khí, thành một mớ hỗn loạn kỳ cục,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.