TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 299

- Tôi có thể đợi các anh ngoài phố. Trời ơi, ở đây tôi thấy khó chịu quá!

- Ồ... khó chịu thì cậu hãy quan sát. Cậu có hiểu không? Hãy quan sát!

- Cần phải xem xét các sự vật một cách khách quan, - anh sinh viên y khoa
nói một cách nghiêm chỉnh.

Vaxilép lại đi vào gian phòng và ngồi xuống. Ngoài anh và các bạn, trong
gian phòng còn có nhiều vị khách khác: hai sĩ quan bộ binh, một ngài tóc
bạc và trán hói đeo kính gọng vàng, hai sinh viên còn chưa có râu thuộc học
viện đạc điền, và một người say, với khuôn mặt có vẻ nghệ sĩ. Tất cả các
tiểu thư trong nhà bận tiếp các vị khách này và không ai để ý gì đến Vaxilép

nữa. Chỉ có một người ăn mặc theo kiểu Aiđa

[72]

ngó nhìn vào anh, lại

cười cười theo kiểu gì đó và vừa nói, vừa ngáp:

- Chàng tóc đen đã tới...

Trái tim Vaxilép đập mạnh và mặt nóng bừng lên. Anh thấy xấu hổ trước
các vị khách vì đã có mặt ở đây, sinh ra khó chịu như bị hành hạ. Anh bị
dày vò bởi ý nghĩ rằng mình, một người vốn đứng đắn và yêu mến mọi
người (trước nay anh vẫn tự coi mình như vậy) nay sinh ra căm thù những
người phụ nữ này và không cảm thấy gì khác, ngoài sự chán ghét. Anh
không cảm thấy thương cả những người phụ nữ, lẫn các nhạc công, những
người đầy tớ trong nhà.

“Đó là bởi vì ta không cố gắng hiểu họ, - Vaxilép nghĩ. - Tất cả họ đều
giống loài vật hơn là loài người, nhưng họ vẫn là con người, ở họ vẫn có
tâm hồn. Cần phải hiểu. Sau đó sẽ xét đoán họ...”

- Gơrisa, anh đừng đi vội, đợi chúng tôi đã! - chàng họa sĩ kêu lên và lại
biến ngay đâu mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.