TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 315

Tiếp đó bác sĩ hỏi Vaxilép rằng, hồi nhỏ anh có mắc tật bệnh nào bí ẩn
không, có bị tổn thương hộp sọ bao giờ không, có yêu đương, khát vọng,
thiên hướng gì độc đáo, khác thường không. Đối với chừng một nửa số câu
hỏi mà các vị bác sĩ tận tình vẫn thường đặt ra, có thể không cần trả lời mà
không sợ phương hại gì đến việc thăm bệnh, nhưng vẻ mặt bác sĩ và anh
sinh viên y khoa thì lại ra chiều chăm chú đến nỗi trông chừng như nếu
Vaxilép không trả lời dù chỉ một câu hỏi thôi thì mọi việc sẽ hỏng hết. Khi
nghe trả lời, bác sĩ ghi lại trong cuốn số của mình không hiểu để làm gì.
Biết rằng Vaxilép đã tốt nghiệp về khoa học tự nhiên và bây giờ đang theo
học luật, ông tỏ vẻ tư lự, đăm chiêu...

- Hồi năm ngoái, Vaxilép đã viết một bản luận văn xuất sắc... - anh sinh
viên y khoa nói.

- Xin lỗi, đề nghị anh đừng nói chen ngang, ngăn trở tôi tập trung, - bác sĩ
nói và nhếch mép cười. - Phải rồi, điều đó tất nhiên là sẽ có ảnh hưởng đến
việc tìm hiểu bệnh lịch. Thế là đã có một sự lao động trí óc căng thẳng, quá
mệt mỏi... Phải rồi, phải rồi... Anh có thường hay uống rượu không? - ông
quay sang Vaxilép.

- Ít uống lắm.

Lại hai mươi phút nữa trôi qua. Anh sinh viên y khoa bắt đầu thì thầm nói
với bác sĩ ý kiến riêng của mình về những nguyên nhân trực tiếp đã làm cho
Vaxilép bị lên cơn bệnh thần kinh, anh kể cho bác sĩ biết rằng ngày hôm kia
Vaxilép cùng với anh và chàng họa sĩ đã đi chơi ngõ X.

Cái giọng lạnh lùng, lãnh đạm mà bạn bè và vị bác sĩ đang nói về những
người phụ nữ và ngõ phố bất hạnh kia đã làm Vaxilép hết sức kinh ngạc...

- Thưa bác sĩ, xin bác sĩ hãy chỉ trả lời cho tôi biết một điều thôi, - Vaxilép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.