TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 314

- Đi nhanh lên thôi, nhanh lên thôi... - Vaxilép giục bạn.

Mikhain Xerghêíts, một vị bác sĩ người béo, tóc màu vàng, đã tiếp mấy bạn
sinh viên một cách lịch sự, trịnh trọng, lạnh lùng và chỉ cười nhếch một bên
mép.

- Anh họa sĩ và anh Maierơ đã nói với tôi về bệnh trạng của anh, - ông ta
nói. - Tôi rất hân hạnh được thăm bệnh cho anh. Thế nào? Bây giờ thì xin
anh ngồi xuống một chút nhé...

Ông để Vaxilép ngồi vào một chiếc ghế bành tô đặt sát bàn và đẩy hộp
thuốc lá về phía anh.

- Thế đấy? - ông nói, đặt hai tay trên đùi mình xoa xoa. - Bây giờ bắt đầu...
Anh bao nhiêu tuổi rồi?

Ông ta đặt câu hỏi, còn anh sinh viên y khoa thì trả lời. Ông hỏi, trước kia
bố của Vaxilép có mắc phải bệnh tật gì đặc biệt không, có nghiện rượu một
thời gian dài không, tính tình có dữ tợn quá không hay có trái tính trái nết gì
không. Ông cũng đặt những câu hỏi như thế về ông nội, mẹ, anh chị em.
Biết được rằng mẹ anh có giọng hát rất hay và đã từng đóng kịch trong rạp,
ông bỗng hào hứng hẳn lên và hỏi tiếp:

- Xin lỗi, anh có thể nhớ lại xem sân khấu có phải là một say mê lớn của mẹ
anh không?

Chừng hai mươi phút trôi qua, Vaxilép cảm thấy tẻ ngắt khi bác sĩ vẫn vừa
xoa xoa đầu gối vừa hỏi đi hỏi lại mãi một vài điều.

- Thưa bác sĩ, theo như tôi hiểu, - anh nói, - thì có lẽ là, đặt những câu hỏi
ấy, ông muốn tìm xem rằng căn bệnh của tôi có phải là đã được di truyền
hay không. Căn bệnh của tôi không phải là do di truyền đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.