TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 313

Và anh quay lại. Về đến nhà, anh trút bỏ chiếc áo bành tô đẫm tuyết ướt,
quăng mũ ra rồi đi quanh phòng men theo tường, và cứ đi như thế không
biết mệt cho đến sáng.

VII.

NGÀY HÔM SAU, khi chàng họa sĩ và anh sinh viên y khoa đến nhà anh,
thì đã thấy anh mặc chiếc áo sơ mi rách bươm, môi cắn tím bầm đang vội
vã, quay cuồng bước đi trong phòng, miệng rên rỉ đau đớn.

- Lạy trời! - anh nức nở òa lên, khi nhìn thấy các bạn đến. - Các cậu làm ơn
dẫn mình đi đâu thì dẫn, làm gì mình thì làm, mau mau cứu mình với.
Không mình đến tự sát mất!

Chàng họa sĩ tái mặt, hoảng hốt. Anh sinh viên y khoa cũng suýt nữa thì
khóc, nhưng rồi nghĩ rằng, ở mọi trường hợp trong cuộc đời, người làm
nghề y phải tỏ ra bình tĩnh, nghiêm nghị, nên anh lấy giọng lạnh lùng nói:

- Đấy là cậu bị lên cơn bệnh thần kinh đấy. Nhưng không sao đâu. Ta cùng
đi đến chỗ bác sĩ ngay bây giờ thôi.

- Cậu muốn dẫn mình đi đâu tùy ý, chỉ làm ơn dẫn nhanh cho!

- Cậu đừng quá xúc động. Cần phải tự kiềm chế mình chứ!

Chàng họa sĩ và anh sinh viên y khoa tay run run mặc áo vào cho Vaxilép
rồi dẫn anh ra ngoài phố.

- Bác sĩ Mikhain Xerghêíts từ lâu đã muốn làm quen với cậu, - lúc ra đến
đường phố, anh sinh viên y khoa nói. - Ông ấy là một người rất đáng yêu và
rất thạo nghề mình làm. Ông tốt nghiệp y khoa năm 1882, kinh nghiệm
chữa bệnh rất phong phú. Đối xử với sinh viên rất bình đẳng, thân mật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.