TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 339

Người thầy thuốc ngừng nói, mím chặt môi, căng óc cố nghe xem có thể nói
được gì thêm thật độc địa, cho hả mối thù xưa. Ông chợt nhớ ra điều gì,
khuôn mặt rầu rầu, lạnh lùng của ông bỗng sáng lên:

- Hãy thử xem thái độ của bà đối với tu viện này như thế nào? - ông lại vội
vã nói tiếp. - Không bao giờ bà xót thương gì một ai, chỗ nào càng thiêng
liêng bao nhiêu thì chỗ ấy càng có nhiều khả năng may mắn được bà ra tay
cứu giúp, phù hộ độ trì. Bà hay đến chỗ này để làm gì vậy? Xin được hỏi bà
rằng bà cần cái gì ở những nhà tu hành này? Đối với bà thì Ghêkuba là ai,

đối với Ghêkuba thì bà là ai?

[78]

Lại vẫn chỉ là một trò chơi, trò giải trí,

một sự khinh miệt đối với con người, không hơn không kém. Bà có tin vào
Chúa của các vị tu hành đâu, trong lòng bà có một chúa riêng mà bà đã tự
tìm ra trong khi nghiên cứu thuyết thông linh; đối với mọi nghi lễ nhà thờ
bà kênh kiệu, rẻ rúng, bà không hề đi lễ sáng lễ tối, bà ngủ đến trưa mới
dậy... vậy thì bà còn đến đây để làm gì?... Bà có vị chúa riêng của mình mà
lại đến tu viện thờ một chúa khác, rồi bà lại tự nghĩ rằng, cả tu viện sẽ coi
đó là một điều vinh dự phi thường đối với mình! Thật là quá quắt! Bà cứ
thử hỏi xem, các tu sĩ đã phải bận rộn thế nào những khi bà hạ cố đến đây?
Bà đến đây chiều tối hôm nay thì trước đây ba hôm bà đã sai người cưỡi
ngựa đến báo trước rằng bà sắp tới thăm. Suốt cả ngày hôm qua, mọi người
đã phải sửa soạn buồng cho bà và chờ đợi đón bà. Ngày hôm nay con hầu
đến trước, nó nhâng nhâng nháo nháo, chỗ nào cũng sục vào, vặn vẹo hỏi
han... thật không thể nào chịu được! Cả ngày hôm nay, các tu sĩ đều phải
luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng. Vì nếu họ không đón tiếp bà một cách long
trọng thì khốn to! Bà sẽ than phiền với vị giám mục: “Thưa đức cha, các tu
sĩ họ không mến con. Không biết con đã làm gì mà họ giận. Con biết con là
một kẻ mắc nhiều lỗi lầm, nhưng con bất hạnh lắm!” Đã có tu viện bị khiển
trách vì bà rồi đấy. Vị giám mục tổng quản tu viện là một người học vấn
uyên thâm, ông ta bận việc suốt ngày, không có phút nào rỗi, thế mà bà còn
đòi ông ta đến buồng bà thăm hỏi. Thật là không còn biết kính trọng gì đến
tuổi tác, đến chức vị nữa. Nếu bà đã hiến nhiều của thì cũng không phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.