TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 340

trách móc bà nhiều, đằng này suốt cả thời gian ấy tu sĩ cũng không nhận
được của bà đến trăm rúp!

Khi có người nào không hiểu nữ hầu tước, làm nàng phải lo âu, giận dỗi,
khi nàng không biết phải nói gì, hay làm gì thì thường là nàng bắt đầu khóc.
Và bây giờ, cuối cùng, nàng cũng đã che mặt òa lên khóc thút thít như đứa
trẻ.

Người thầy thuốc bỗng im bặt và nhìn lên nàng. Khuôn mặt ông bỗng tối
sầm lại và trở nên cau có.

- Tha lỗi cho tôi, thưa nữ hầu tước, - ông nói với giọng khô khốc. - Tôi
không kìm được lòng tức giận và đã nói nhiều lời bất lịch sự với bà. Điều
đó là không nên.

Người thầy thuốc ngượng ngùng, húng hắng ho, rồi vội vàng bỏ đi, quên cả
đội mũ.

Sao đã lốm đốm hiện ra trên nền trời. Phía bên kia tu viện chắc trăng đã
mọc. Phía ấy, bầu trời trong suốt dìu dịu sáng. Dọc bên bờ tường tu viện
màu trăng trắng, những con dơi lặng lẽ chao đi chao lại.

Đồng hồ thong thả điểm ba tiếng, có lẽ đã 8 giờ 45 phút rồi. Nữ hầu tước
đứng dậy và đi về phía cổng. Nàng cảm thấy bị xúc phạm, nàng khóc và có
cảm giác rằng hình như từ cây cối, trăng sao, đến những con dơi cũng đang
thương cảm nàng; tiếng đồng hồ thánh thót điểm cũng là để tỏ nỗi xót
thương nàng. Nàng khóc và nghĩ rằng có lẽ tốt hơn hết là nàng đến đây ở
suốt đời. Vào những buổi chiều hè êm ả, nàng sẽ đi dạo một mình trên con
đường vắng vẻ này, mọi người xúc phạm, hắt hủi nàng, không hiểu nàng,
chỉ có một mình Chúa và bầu trời cao xa kia nhìn thấy những giọt nước mắt
của người con gái bất hạnh. Trong nhà thờ lễ cầu kinh vẫn tiếp tục. Nữ hầu
tước dừng lại và lắng nghe tiếng hát trầm trầm vọng lại, tiếng hát ấy nghe
thật quyến luyến êm đềm biết bao giữa khoảng không gian sẫm tối, tĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.