TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 343

thanh thoát, ấm áp và nụ cười của mình thật êm dịu, ngọt ngào. Khi cỗ xe ra
khỏi cổng, chạy trên con đường đất bụi bên những ngôi nhà gỗ và vườn cây,
bên đám dân buôn và dòng người vào tu viện đi lễ, nàng vẫn nheo nheo đôi
mắt và mỉm cười hiền dịu. Nàng nghĩ rằng không có gì hạnh phúc hơn là
đem đến khắp nơi nơi niềm vui ấm áp, trong sáng, bỏ qua những điều giận
dữ, và niềm nở, độ lượng mỉm cười với kẻ thù của mình. Những người
nông dân đi ngược chiều cúi xuống chào nàng, bánh xe nhè nhẹ lăn, cuộn
lên đám bụi nhỏ theo gió đưa về phía ruộng lúa mạch màu vàng óng, và nữ
hầu tước có cảm giác rằng tấm thân nàng không phải đang đung đưa trên
ghế đệm dày êm của cỗ xe mà đang dập dìu trên mây cao và chính nàng
cũng giống như một đám mây bồng bềnh trong suốt...

- Ôi, ta thật hạnh phúc biết bao! - nàng nhắm mắt lại, thì thầm thốt lên. -
Thật hạnh phúc biết bao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.