TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 371

thấy tiếng mái chèo khỏa nước đều đều; họ kêu to: “Nhanh tay lên, nhanh
tay lên!” Chừng mười phút nữa trôi qua và chiếc phà nặng nề cập bến.

- Cứ rơi mãi thôi, mãi thôi! - ông già Xêmiôn làu bàu nói, giơ tay vuốt vội
những hạt tuyết bám trên mặt. - Không biết từ đâu rơi xuống cái của nợ này,
trời mà biết được!

Trên bờ bên kia, người đợi thuyền là một ông già tầm thước, mình vận
chiếc áo bành tô ngắn bằng lông cáo, đầu đội mũ lông cừu trắng. Ông ta
đứng yên một chỗ cách xa cỗ xe ngựa; vẻ mặt đăm chiêu, tư lự, như đang
cố nhớ lại một điều gì và cáu kỉnh vì trí nhớ chẳng chịu tuân theo ý muốn
của mình. Khi ông già Xêmiôn bước lại gần mỉm cười ngả mũ chào, thì ông
ta nói:

- Tôi phải vội đi Anaxtaxiépka. Bệnh tình con gái tôi lại nặng thêm, mà ở
Anaxtaxiépka nghe nói có một bác sĩ mới được bổ đến đấy!

Mấy người chèo thuyền đưa cỗ xe ngựa xuống phà rồi chèo trở lại bờ bên
kia. Người mà ông già Xêmiôn gọi là Vaxili Xerghêíts suốt trong thời gian
qua sông, cứ đứng yên một chỗ, cặp môi dày mím chặt, mắt nhìn chăm
chăm vào một điểm; khi người xà ích xin ông ta cho phép được hút thuốc
bên cạnh ông, thì ông ta chẳng trả lời gì cả hệt như là người không nghe
thấy. Còn ông già Xêmiôn thì vừa tỳ bụng lên bánh lái vừa giễu cợt nhìn
ông ta và nói:

- Thế mà ở xứ Xibiri này người ta vẫn sống đường hoàng. Sống đường
hoàng đấy!

Gương mặt ông Lý Sự lộ rõ vẻ đắc thắng, dường như ông đã chứng minh
được một điều gì và đang thích thú vì thấy rằng mọi chuyện đã xảy ra hệt
như ông dự đoán. Vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng của người vận áo bành tô
ngắn bằng lông cáo kia chắc là đã đem lại cho ông một khoái cảm đặc biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.