TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 372

- Đi bây giờ đường lầy lội lắm, ông Vaxili Xerghêíts ạ, - ông già Xêmiôn
nói, khi người xà ích đang thắng ngựa vào xe. - Lẽ ra nên chờ chừng hai
tuần nữa thì đường khô ráo hơn. Tốt hơn hết là ông đừng đi đâu cả... Đi như
thế nào có ích lợi gì. Chắc tự ông cũng thừa biết rằng, con người ta cứ đi
đây đi đó đã bao nhiêu thế kỷ rồi, đi cả ngày cả đêm, mà nào phỏng có được
cái tích sự gì! Quả thế thật đấy!

Vaxili Xerghêíts im lặng thưởng cho ông già Xêmiôn tiền uống rượu, rồi
ngồi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình.

- Đấy, lại đi tìm bác sĩ! - ông già Xêmiôn nói, rùng mình vì lạnh. - Ừ, đi mà
tìm bác sĩ cho ra hồn, đi mà bắt gió trong đồng, đi mà túm lấy đuốc quỷ!
Thật là kỳ cục, cầu Chúa tha lỗi cho kẻ có tội này!

Anh chàng Tácta bước lại gần ông Lý Sự, nhìn ông già với vẻ căm ghét,
ghê tởm, toàn thân run lên, nói một tràng liền, lắp bắp pha lẫn tiếng Tácta
của mình:

- Ông ấy tốt, tốt lắm, còn ông thì xấu lắm! Ông xấu lắm! Ông quý tộc kia
tốt bụng lắm, còn ông thì thú dữ, xấu lắm! Ông ấy đáng sống, ông thì chết
quách đi cho rồi... Thượng đế làm ra con người là để sống, để được sướng,
được khổ, được buồn nhớ, thế mà ông lại chẳng muốn cái gì cả, tức là ông
không còn sống nữa mà chỉ là đất, đá! Có đất đá thì mới không cần gì, ông
cũng không cần gì... Ông là đất đá. Thượng đế không thương ông đâu,
thương ông quý tộc kia thôi.

Mọi người cười ồ; anh chàng Tácta ghê tởm nhăn nhó mặt mày, phẩy tay rồi
co mình trong lớp áo dầy rách bươm và đi lại gần đống lửa. Mấy người
chèo thuyền cùng với ông già Xêmiôn đủng đỉnh bước vào lều.

- Rét quá! - một người cất giọng khàn khàn kêu lên lúc đặt mình xuống ổ
rơm trải ngay trên nền đất sét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.