TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 61

Chai rượu sâm banh (Chuyện của một kẻ vô

lại)

VÀO CÁI NĂM mà tôi bắt đầu câu chuyện, tôi làm trưởng ga xép ở một
trong những tuyến đường sắt Tây Nam của nước Nga. Muốn biết tôi ở cái
ga xép ấy vui hay buồn, các bạn có thể căn cứ vào điều là quanh đấy hai

mươi vécxta

[15]

không có lấy một ngôi nhà, một người đàn bà, một quán

rượu nào cho ra hồn, thế mà dạo ấy tôi còn trai trẻ, khỏe mạnh, cường tráng,
nông nổi và chẳng nghĩ sâu nhìn xa gì. Món giải trí duy nhất, chỉ là nhìn
qua khung cửa sổ những con tàu với lại cái thứ rượu vốtka đáng nguyền rủa
mà bọn dân buôn Do Thái thường pha lẫn ít thuốc mê. Có lúc thấy loáng
thoáng một khuôn mặt phụ nữ qua khung cửa sổ, thì tôi đứng lặng như pho
tượng nín thở mà nhìn theo cho đến khi con tàu chỉ còn là một chấm đen
mờ; hay có lúc mặc sức uống cái thứ vốtka tồi tệ kia, uống đến khi mụ đầu
và không còn biết ngày tháng dài dằng dặc đang vun vút đi qua. Đối với tôi,
một người vốn sinh trưởng ở miền Bắc thì thảo nguyên có tác động như một
thứ nghĩa địa heo hút của bọn Tácta. Về mùa hè, với vẻ yên tĩnh nghiêm
trang - tiếng côn trùng đơn điệu rên rỉ, ánh trăng trong tỏa xuống khắp nơi
không sao tránh được - thảo nguyên gợi cho tôi một nỗi buồn khắc khoải,
còn mùa đông thì cái màu trắng tinh khiết của nó, chân trời xa lạnh lẽo,
những đêm dài và tiếng chó sói rú đã làm lòng tôi nặng trĩu như một cơn ác
mộng.

Ở ga xép này có mấy người: tôi và vợ tôi, một anh điện tín viên nặng tai, bị
bệnh tràng nhạc và ba người gác ga. Phó trưởng ga của tôi là một anh chàng
bị lao phổi đi chữa bệnh ngoài tỉnh lỵ hàng tháng trời, giao lại công việc
cho tôi cùng với quyền được hưởng lương của mình. Tôi không có con cái,
khách khứa thì không có cách gì lôi kéo họ đến được chỗ tôi, phần tôi thì có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.