- Ừ..tao chết, tao chết cũng được!
- Cũng phải từ từ chớ! Từ trước đến giờ có ai bị đứt cái khúc thịt thừa
đó mà chết đâu!
- Chết chứ sao không chết..ết!
- Chết gì! Chỉ có “làm ăn” không được thôi chứ chết gì!
Ả lại quê độ với câu nói đó nên đành lặng thinh.
Khi vừa tới bệnh viện chưa kịp trả tiền xe ôm thì ả đã lao ngay vào.
Lẽ dĩ nhiên, ở bệnh viện mà thấy người cầm cái túi gì phóng nhanh vào như
thế thì ai cũng tránh ra. Duy chỉ có ông bảo vệ là không cho vào:
- Giờ làm việc là không được thăm nuôi.
-Tui đem cái..cái này vào để kịp cho ổng may lại gấp. Gấp rút như
dzậy mà còn cấm cản nữa nè chời!
- Cái này là cái gì?
- Ôi chời ơi! Cái..cái..cái con C.!
- Nè bà! Tui hỏi đàng hoàng bà đừng có chửi thề nha!
Tay trái ả cầm túm “của quý” giơ cao lên khỏi đầu, tay phải ả xô ông
bảo vệ dạt sang một bên rồi lao vào bệnh viện. Ông bảo vệ định chạy theo
giữ ả lại nhưng con gái ả đã nói rõ vấn đề nên ông bảo vệ để cho ả và cả
con gái ả vào luôn.
Chờ ngoài phòng mổ, ả thì sốt ruột đứng ngồi không yên. Còn con
gái ả thì ngược lại, như có vẻ là không cần thiết vào sự thành công của bác
sĩ. Bởi con gái ả đang lo lắng về chuyện nay mai khi mà chồng ả phục hồi
“vũ khí” lại y như cũ.
-Tao thì sốt cả ruột, còn mày thì…
-Tui thì muốn cho ổng tiêu luôn cho rồi!
- Cái con này..mắc mớ gì mày!
Con gái ả lặng thinh và liếc nhìn vào cái sự vô tư của ả mà thương.
Ông bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ và đến nói với con gái ả:
- Đã nối lại thành công, chúc mừng cô!
- Dạ dạ..à không! Chúc mừng bà này nè!