Mụ nghẽn ngẹn từng hơi trong cổ. Tuy mụ đã căn phồng hai
cái lổ mũi lên mà dường như cũng không đủ không khí cho mụ thở. Mụ lờ
đờ mở mắt. Tiếng rên rỉ của mụ nghe như ở đâu đâu trong óc. Mụ hớp hớp
từng hơi thở vào như cố đẩy nỗi đau đớn đang giằng xé tâm can của mụ ra.
Thế mà trên gương mặt co quắp, trên đôi mắt buồn tủi của mụ chỉ rơm rớm
một giọt nước mắt. Tiếng khóc của mụ không thể bật lên thành tiếng mà âm
ỉ như vọng ra từ đâu đó trong cõi âm u của tâm hồn mụ. Mụ chẳng cần ai
hiểu mụ nói gì nhưng mụ cần phải cho thằng cu Lượm biết tuy nó không
phải là con ruột của mụ mà mụ cũng thương nó còn hơn cả bản thân mụ.
Kể từ khi ai đó bỏ nó ở trong một thùng rác ở ngoài bệnh viện để mụ thấy
xót xa tội nghiệp mang về nuôi cho đến nay, mụ thấy đời mụ gắn bó và có
trách nhiệm với đời nó như mẹ với con. Mụ đặt cho nó tên Lượm cũng chỉ
vì mụ coi như lượm được nó là một sự may mắn cho cả mụ và nó. Tuy hai
năm nay mụ lo lắng khổ cực nhiều vì nó nhưng mụ sung sướng vì có một
tình thương, một trách nhiệm, một sự chia sẻ niềm vui nỗi buồn với nó.
Nay thì không còn ai để nuôi nấng nó nữa. Nghĩ đến đó lòng dạ mụ quặn
thắt và tim mụ ngưng đập từ lúc nào. Thằng cu Lượm ngồi bên cạnh mụ cứ
đẩy lui đẩy tới chiếc xe hơi đồ chơi một cách thích thú…
Trung Kim